Tô Lương Thiển rời khỏi Minh Thận viện, lại được người của Thẩm lão thái thái dẫn đến Vân Tiêu viện.

Tô Lương Thiển vốn dự định gặp Thẩm Mục Nhân xong sẽ đi tìm Thẩm lão phu nhân, nàng có rất nhiều lời muốn nói với bà, nàng biết, Thẩm lão phu nhân cũng vậy.

Trời đã tối hẳn.

Gió thổi vào mặt, lạnh buốt thấu xương, cũng làm cho người đối với tương lai mờ mịt vô định, càng thêm thanh tỉnh kiên định.

Thẩm lão phu nhân tại nhà chính, bởi vì là mùa đông, Thẩm lão phu nhân đã có tuổi, hai chân lại còn bị phong thấp, nên cửa sổ đều là đóng chặt.

Trên bàn nhỏ trong phòng có bày vài đĩa thức ăn, đang được đậy kín, Thẩm lão phu nhân nhìn thấy Tô Lương Thiển đến mới cho người mở nắp ra, đều là những món Tô Lương Thiển thích.

Tô Lương Thiển cởi chiếc áo choàng mà Trịnh Minh Thành đưa cho nàng ra, đưa cho hạ nhân phía sau, Thẩm lão phu nhân vẫy vẫy tay với nàng, “Vào ban ngày nhiều người không tiện, nào, để ngoại tổ mẫu nhìn con thật kỹ nào.”

Thẩm lão phu nhân cho người lui hết ra, trong phòng, chỉ còn lại mình bà và Tô Lương Thiển.

Thẩm lão phu nhân nắm tay Tô Lương Thiển, nhìn từ trên xuống dưới, từ trái sang phải một hồi, trên mặt là niềm vui vô biên, “Thiển Nhi của bà đã trưởng thành rồi, đã là đại cô nương.”

Tô Lương Thiển cười, hai người nói chuyện một hồi lâu rồi mới ngồi xuống bàn.

“Nhân Nhân bây giờ thế nào rồi?”

“Đã ổn hơn rồi ạ, Minh Thành đang ở với tỷ ấy.”

Tô Lương Thiển còn nhỏ hơn Trịnh Minh Thành mấy tháng tuổi, nhưng dù sao cũng là cách một thế hệ, nàng lại từng trải qua một kiếp, tâm trí thành thục, lấy thân phận của trưởng bối nhắc tới một hậu bối như Trịnh Minh Thành, cũng không có chút nào gượng miệng, mà rất tự nhiên.

“Minh Thành quả thật là đứa nhỏ rất được, có chủ ý, học vấn tốt, cũng có thể phân rõ trái phải, từ trên xuống dưới Trịnh gia, cũng chỉ mình hắn còn quan tâm biểu tỷ của con, để ý tới cảm nhận của nàng. Ta biết biểu tỷ con sống ở nhà đó cũng rất gian nan, ta cũng từng khuyên nàng mấy lần, nếu không chịu được thì cứ về nhà, nhưng Nhị cữu mẫu của con lại là một người nhát gan, biểu tỷ của con cũng e ngại nhiều thứ.”

Thẩm lão phu nhân thở dài, có chút bất đắc dĩ, “Cuộc sống này, là của chính nàng, cũng chỉ có bản thân nàng mới có thể đưa ra quyết định.”

Tô Lương Thiển gật gật đầu, nàng cũng nghĩ như vậy, cho nên mặc dù trong lòng nàng vẫn muốn Thẩm Mục Nhân hòa ly với Trịnh Doanh Siêu, nhưng cũng không dám nói gì nhiều.

Chuyện của Thẩm Mục Nhân, những năm này vẫn luôn là tâm bệnh của Thẩm lão phu nhân, lần này nhắc tới, dù bà có muốn giả vờ mình ổn trước mặt Tô Lương Thiển, nhưng Thẩm lão phu nhân cũng không có tâm trạng gì mà ăn uống nữa.

Bà để đũa xuống, nhìn Tô Lương Thiển, “Ta nghe nói hai ngày trước con tới Vương gia, gặp hoàng hậu rồi sao? Hôn sự với Thái tử này, con định xử lý như thế nào?”

Tô Lương Thiển mím môi, nghe Thẩm lão phu nhân tiếp tục nói: “Đi theo Thái tử nguy hiểm quá lớn, ngoại tổ mẫu chỉ muốn con an ổn cả đời, biểu ca con tòng quân đã mấy năm, nếu có thể lập được quân công, trở về trước khi con cập kê, thì con cứ gả cho hắn đi, hắn là một đứa trẻ tốt, lại có trách nhiệm, có thể bảo vệ con cả đời vui vẻ không lo, nếu là không thành, tấm mặt mo này của ngoại tổ mẫu ta vẫn còn có mấy phần tình nghĩa, ngoại tổ phụ của con có mấy bộ hạ trung thành có thể dùng, ta đã gặp mấy đứa con nhà bọn hắn rồi, hình dạng nhân phẩm đều không tệ, ta cũng còn có chút vốn liếng. Thân phận của những người này, dù kém xa Đông cung tôn quý, nhưng nữ nhân lấy chồng, thân phận nhà chồng không phải quan trọng yếu, mà cần một người tôn trọng mình.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play