Tô Lương Thiển cảm tạ thánh ân, đứng lên: “Trưởng công chúa thật sự cảm thấy An Dương quận chúa làm sai sao?”
Trong lòng Trưởng công chúa cũng hơi loạn, không rõ Tô Lương Thiển vì sao lại đặt ra câu hỏi này, nhưng trước mặt Thái hậu và Khánh đế, đáp án của vấn đề này chỉ có thể là “Đúng!”
“Nếu Trưởng công chúa cảm thấy An Dương quận chúa sai, vì sao chỉ đánh đập, bức cung hai tỳ nữ hầu hạ nàng, lại không động thủ với nàng? Do cảm thấy nàng không sai, hay bởi vì đây là nữ nhi của mình cho nên đau lòng? Quận chúa hở một tí là đánh người, coi tánh mạng người khác như giày cũ áo rách, tất cả những điều đó là do học được từ Trưởng công chúa!”
Trưởng công chúa sống tới từng tuổi này, trừ Thái hậu ra chưa bao giờ có người dám nói chuyện với bà ta như thế. Cho dù là Thái hậu thì cũng sẽ để ý đến mặt mũi bà ta, cho hạ nhân lui xuống, đóng cửa dạy bảo.
“Tô Lương Thiển, ngươi là cái thá gì, cư nhiên dám nói chuyện kiểu đó với mẫu thân ta!”
Trưởng công chúa chịu đựng, nhưng Diệp An Dương vốn có một bụng lửa giận đối với Tô Lương Thiển lại nhịn không được.
Tô Lương Thiển nhìn Diệp An Dương đang buồn bực, bình tĩnh trả lời: “Thần nữ đương nhiên không có tư cách kia, cũng biết đây là dĩ hạ phạm thượng, nhưng lại nhịn không được, cho nên mới thỉnh cầu Hoàng thượng tha cho đại tội bất kính của ta!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play