Đến sáng ngày hôm sau Tô Lương Thiển mới biết được, chuyện của mình và Quý Vô Tiễn, đã được thêu dệt thành phiên bản được nhiều người thích nghe nhất, lan truyền khắp mọi nẻo đường, sau khi biết được tin tức không lâu, nàng cũng nhận được lễ vật mà Tô Khắc Minh phân phó Tiêu Yến chọn lựa đưa đến cho nàng.
Tô Lương Thiển lạnh lùng nhìn mấy món đồ kia, nở nụ cười lạnh lẽo, nàng của kiếp trước, làm sao lại đi khao khát tình cha trên người loại người như Tô Khắc Minh cơ chứ?
“Cất đồ hết đi, đi Vân Tiêu viện.”
Tô Lương Thiển ở Kinh Quốc công phủ hai ngày, không hề ra ngoài, hầu hết thời gian đều ở Vân Tiêu viện với Thẩm lão phu nhân.
Có thể do tác dụng của lần trò chuyện kia, thêm nữa có Tô Lương Thiển bên cạnh bầu bạn, Thẩm lão phu nhân rất ít khi cau mày, lúc cười lên, mang theo mấy phần hào sảng khi còn trẻ.
Người của Trịnh gia đến tìm hai lần, nhưng còn chưa vào được cửa đã bị đuổi đi mất.
“Tiểu thư, có người muốn gặp người, tự xưng là nha hoàn của ngũ di nương.”
Tô Lương Thiển đang trò chuyện cùng Thẩm lão phu nhân, Phục Linh tiến vào, kề sát vào tai nàng, nhỏ giọng nói một câu.
Tô Lương Thiển lấy cớ rời đi, hiện tại Thẩm lão phu nhân đối với Tô Lương Thiển vẫn yêu thích như xưa, nhưng cũng không đối đãi với nàng như những đứa trẻ bình thường, thấy nàng có việc, bảo nàng bận thì cứ đi đi.
“Người đang ở đâu?”
“Cửa sau ạ, nô tỳ đã đưa nàng ấy đến Lưu Thuỷ đình, chỗ đó ít người qua lại, sẽ không bị ai phát hiện.”
Tô Lương Thiển mấy ngày nay không ra khỏi phủ, nhưng nha hoàn của nàng thì khác, mỗi ngày Phục Linh và Giáng Hương đều có thể ra ngoài, đây cũng là ân điển của nàng.
Tô Lương Thiển nghe Phục Linh an bài, nhìn nàng với ánh mắt tán thưởng, “Giáng Hương biết chuyện này không?”
Phục Linh biết Tô Lương Thiển không hề tín nhiệm Giáng Hương, vì lần đó Tô Lương Thiển bị người của trại Tiêu Phong bắt cóc đi, Giáng Hương ở đã nói một câu rằng ‘tiểu thư của ta thân phận cao quý, xinh đẹp hơn ta gấp trăm ngàn lần, nàng ta ở xe ngựa phía sau’, chính câu nói này đã khiến nàng ta không còn được tin tưởng nữa, và luôn bị đề phòng.
Có rất nhiều việc, Phục Linh sẽ cẩn trọng đề phòng Giáng Hương.
“Không biết ạ.”
Tô Lương Thiển hài lòng khen ngợi, “Tốt lắm.”
Phục Linh có lẽ cũng nhận ra sự phòng bị của nàng đối với Giáng Hương.
Tô Lương Thiển theo Phục Linh đến Lưu Thuỷ đình, quả nhiên nhìn thấy một cô nương tầm mười bốn mười lăm tuổi đang đứng đợi ở đó, có lẽ vì để thuận lợi hành sự, tránh sự chú ý của người khác, nên nha hoàn này không hề trang điểm.
Lưu Thuỷ đình ba mặt đều là cây cối, sau hai tầng lá dày thì đều là nước, chỉ có một con đường đầy bùn trơn trượt để đi vào.
Phục Linh không theo Tô Lương Thiển vào đình, mà đứng ở lối vào canh gác.
Nha hoàn kia nhìn thấy Tô Lương Thiển, cung kính phúc thân: “Đại tiểu thư, nô tỳ là nha đầu vẩy nước trong viện của Ngũ di nương, Xảo Nhân.”
Nha hoàn vẩy nước, không giống như thị tỳ thân cận, làm việc ít gây chú ý, cho dù có sai sót, cũng sẽ không làm liên luỵ đến chủ tử.