Dịch/Edit: battman_g
Trong giấc mơ, Lương Ngôn lờ mờ cảm thấy có người đang sờ lên mặt mình, cô mơ mơ màng màng tưởng là giáo sư Tưởng đang gọi mình dậy, suýt chút nữa buột miệng gọi một tiếng “mẹ” thì đột nhiên nhớ ra, giáo sư Tưởng đã lâu rồi không vào phòng gọi cô dậy nữa.
Lương Ngôn lập tức toát mồ hôi lạnh, bừng tỉnh mở mắt ra, gương mặt ngây thơ đáng yêu của Trần Gia Nguyệt xuất hiện ngay trước mắt cô.
“Cô Tiểu Ngôn ơi, chú út nói cô không được ngủ nướng nữa đâu.”
Lương Ngôn chớp mắt vài cái, dần tỉnh táo lại, cô ngồi dậy, vò mái tóc rối bù của mình, cầm điện thoại ở đầu giường lên xem giờ, lập tức khẽ kêu một tiếng “toang rồi”.
Không còn thời gian để buồn bã, cô vội vàng bật dậy khỏi giường, lê dép chạy vào phòng tắm rửa mặt, đánh răng, sau đó thay quần áo thật nhanh. Hậu quả của việc tối qua gội đầu xong liền đi ngủ là sáng nay tóc cô xù lên như ổ quạ. Cô không có thời gian chải chuốt, chỉ tiện tay túm đại thành một búi tóc nhỏ.
Do ngủ muộn nên quầng thâm dưới mắt cô rất rõ. Tuy thời gian gấp rút nhưng nghĩ đến Trần Chi Hòa, cô vẫn vội vã trang điểm qua loa một chút: kem nền, kẻ mày, đánh son.
Chưa tới hai mươi phút, Lương Ngôn đã xách túi chạy vụt ra khỏi phòng. Khi cô ra ngoài, Trần Chi Hòa đang ngồi ở bàn ăn, vừa uống sữa vừa cầm iPad đọc tin tức. Nghe tiếng động, anh ngẩng đầu lên, bình thản nói: “Dậy rồi à.”
Lương Ngôn cảm thấy hơi ngượng. Bình thường đồng hồ sinh học của cô rất đúng giờ, đi làm bao lâu nay chưa từng ngủ nướng, không hiểu sao hôm nay lại ngủ quên, mà lại đúng vào ngày thứ hai sau khi kết hôn.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play