Chương 6: Hệ thống Lão tổ tông 6

Thiên Tuế vừa ăn xong quả dâu tây cuối cùng, phía sau đã vang lên giọng lo lắng thúc giục của Liễu ma ma.

"Lão phu nhân, trời đã tối rồi, chúng ta nên nghỉ ngơi sớm một chút."

Sau khi đi đến tiền viện thăm Triệu Học Tu, lúc trở về cũng đã đến giờ ăn tối.

Do ở bên đó chậm trễ một lúc, thời gian đã không còn sớm.

Liễu ma ma lo lắng sức khỏe của Thiên Tuế sẽ không chịu được, nếu chăm sóc chủ tử không chu toàn, thì đó sẽ là lỗi của bọn hạ nhân bọn họ.

Kết quả khi Liễu ma ma vừa bước tới đã ngạc nhiên nhìn thấy trong lòng Thiên Tuế đang ôm một chiếc đĩa, ngay cả trong màn đêm cũng tỏa ra ánh sáng trắng dịu nhẹ.

Ánh mắt Liễu ma ma thoáng chút mờ mịt.

Sao bà không nhớ trong viện lại có một chiếc đĩa như thế này?

Liễu ma ma vẻ mặt chần chừ nhìn Thiên Tuế.

"Cái này là...?"

Lúc này, ngay cả Thiên Tuế cũng thấy khó xử.

Khi thấy Liễu ma ma đến gần, nàng định bảo hệ thống thu hồi chiếc đĩa, rốt cuộc thì việc đột nhiên xuất hiện một món đồ như vậy, ai nhìn cũng sẽ sinh nghi.

Nhưng cái hệ thống kia lại nói chiếc đĩa này cũng là quà tặng cho nàng, nó không có trách nhiệm thu hồi lại.

"Đưa cho Chu ma ma giữ đi, không cần ghi vào sổ sách."

Thiên Tuế đưa chiếc đĩa tới, khuôn mặt không đổi sắc mà phân phó Liễu ma ma.

Nàng là chủ tử, không cần giải thích nguồn gốc đồ vật trong tay cho hạ nhân.

Chu ma ma là người trung thực chất phác, lại cực kỳ trung thành. Ít nhất là sẽ không như Liễu ma ma “yêu ai yêu cả đường đi” mà suốt ngày để tâm đến Tang Vãn.

Dĩ nhiên, cũng có thể là do Tang Vãn chưa từng để ý đến Chu ma ma.

Dù trong lòng còn nghi ngờ về nguồn gốc của chiếc đĩa, nhưng nghe lời Thiên Tuế, Liễu ma ma cũng đành ngoan ngoãn nhận lấy.

Triệu Học Tu và những người khác sau khi tỉnh lại liền nhớ đến chuyện mình đột nhiên bất tỉnh, ai nấy đều hoảng sợ.

"May là có thể kịp thời thoát khỏi nguy hiểm."

"May mà có Vãn Nhi..."

Thế là, ngày hôm sau.

Triệu Học Tu và những người khác vừa hồi phục đã bắt đầu điên cuồng thể hiện sự yêu thích đối với Tang Vãn.

Hết món này đến món khác, bao nhiêu đồ tốt không tiếc tiền cứ liên tục được gửi đến cho nàng ta.

Thiên Tuế nghe nói Tang Vãn hôm qua nhận lễ cảm tạ suốt cả ngày, sắc mặt nàng trầm xuống, trong lòng có chút khó chịu.

Vậy mà bên cạnh, Liễu ma ma vẫn không ngừng cảm thán:

"Lần này, thật sự phải cảm ơn Vãn tiểu thư."

Thiên Tuế hơi khó chịu, nhưng trên mặt vẫn nhàn nhạt đáp:

"Đúng là không tệ."

Nhưng thực chất, nàng chỉ thấy bản thân đã vô tình để Tang Vãn hưởng lợi quá nhiều.

Thực ra hôm đó, nàng nên ngăn cản Tang Vãn mới phải.

Thiên Tuế đang suy nghĩ, thì Liễu ma ma lại tiếp tục hào hứng bày tỏ cảm xúc:

"Lão phu nhân cũng nghĩ vậy sao? Vãn tiểu thư vừa xinh đẹp lại lương thiện, còn hiếu thuận với Lão phu nhân và Vương gia như vậy. So với các tiểu thư trong phủ cũng chẳng hề kém cạnh chút nào."

Thiên Tuế mấp máy môi, giả bộ mỉm cười.

"Đúng là rất hiếu thuận."

Dù sao thì cũng chính nhờ nàng ta mà bọn họ ở thế giới này mới phải chịu cuộc sống khổ sở bao nhiêu năm, đây không phải là hiếu thuận thì là gì?

Bên cạnh, Liễu ma ma nghe nàng nói vậy liền cười tươi rói, dường như rất vui khi nghe Thiên Tuế khen Tang Vãn.

Nói thật, Thiên Tuế chưa từng thấy ai làm hạ nhân mà lại không biết nhìn sắc mặt chủ tử như bà ta.

Thiên Tuế khẽ rũ mắt xuống, như không để ý mở miệng:

"Nói mới nhớ, ta lại quên mất chuyện này. Lão bà ta đây vẫn chưa cảm tạ nha đầu đó cho tử tế đâu."

Nghe Thiên Tuế nói vậy, mắt Liễu ma ma sáng rực lên.

"Lão phu nhân, ý của ngài là...?"

Thiên Tuế cười cười, khuôn mặt vốn đầy nếp nhăn cũng giãn ra đôi chút.

"Thế này đi, ta nghĩ đến, nha đầu kia trong phủ cũng chẳng có ai thực sự thân cận.

“Đối với ngươi ta rất tin tưởng, dù sao cũng đã hầu hạ ta nhiều năm. Từ hôm nay, ngươi hãy để mắt đến nàng ta một chút."

Thiên Tuế không cho Liễu ma ma cơ hội lên tiếng, nói một hơi hết câu.

Nhìn thấy Liễu ma ma sững sờ vì lời của mình, trong lòng Thiên Tuế không khỏi có chút vui vẻ.

Ai bảo bà ta lúc trước cứ lải nhải khiến nàng buồn nôn!

Liễu ma ma hoàn hồn, lúc này sắc mặt rốt cuộc lộ ra vẻ vội vàng.

"Lão phu nhân, chuyện này..."

Ở Tùng Phong đường, bất kể là ai trong phủ, từ trên xuống dưới, khi gặp bà đều phải cung kính gọi một tiếng Liễu ma ma.

Kể cả Vương phi cũng không ngoại lệ.

Nhưng nếu bà bị phái đến hầu hạ người khác, vậy thì không giống.

Dù nhìn thế nào cũng giống như bà ta bị đuổi đi.

"À?"

Sắc mặt Thiên Tuế lạnh đi, trên người tản ra khí tức không vui.

Trong lòng Liễu ma ma chợt run lên, lúc này mới nhớ ra người trước mặt vẫn là chủ tử của bà ta.

Thiên Tuế thấy Liễu ma ma ngoan ngoãn im lặng, mới thu lại khí thế trên người, nhẹ giọng nói như không có chuyện gì:

"Ta thấy ngươi thích nha đầu đó đến vậy, chắc hẳn là rất vui vẻ mới đúng."

Liễu ma ma cứng đờ, có chút lúng túng nhưng lại không dám nói gì.

Đúng lúc này, giọng của Tang Vãn vang lên từ bên ngoài.

"Thái nãi nãi, chúng ta đến thăm ngài."

Vẫn như cũ, Tang Vãn đi đầu, theo sau là mấy tiểu nha đầu trong vương phủ, lặng lẽ bước theo sau Tang Vãn.

Nhìn thấy những nha đầu này, tâm trạng Thiên Tuế thoáng tốt lên, ngay sau đó lại cảm thấy đau lòng.

Đường đường là tiểu thư của Vương phủ, vậy mà lại bị một người ngoài chèn ép.

Vì vậy, ánh mắt Thiên Tuế khi nhìn Tang Vãn bỗng chốc mang theo mấy phần lạnh lùng.

Tuy trên mặt vẫn nở nụ cười hiền hòa, nhưng giọng nói lại có chút ẩn ý.

"Đến đúng lúc lắm, ta vừa hay có chuyện muốn nói với ngươi đây."

Tang Vãn tỏ ra kinh ngạc. "Thật sao?"

Ngay lập tức, nàng ta thay đổi sắc mặt, tươi cười rạng rỡ nhìn Thiên Tuế.

"Thái nãi nãi cứ nói đi, bất kể là chuyện gì, chỉ cần Vãn Nhi làm được, nhất định sẽ không từ chối."

Thiên Tuế khẽ cười, lặp lại những lời vừa nói với Liễu ma ma.

"Có người chăm sóc cho ngươi, thái nãi nãi cũng có thể yên tâm hơn, năng lực của Liễu ma ma thì quả thật không cần nghi ngờ."

Tang Vãn lần này thực sự hoảng sợ, không ngờ Thiên Tuế lại sắp xếp như vậy.

Nàng liếc nhìn Liễu ma ma, thấy bà ta đang mỉm cười với mình.

Tang Vãn lập tức vui vẻ hơn, nét mặt tràn đầy rạng rỡ, cúi đầu cảm tạ Thiên Tuế.

"Vẫn là thái nãi nãi thương yêu Vãn Nhi, ta tạ thái nãi nãi đã nhịn đau mà ban cho, Vãn Nhi tất nhiên sẽ không khách sáo với người."

"Ngươi đó, thái nãi nãi lại đi lừa ngươi được sao?"

Nói xong, Thiên Tuế liếc nhìn Liễu ma ma.

Liễu ma ma hiểu ý, tiến lên một bước.

"Lão nô bái kiến Vãn tiểu thư."

Đây được xem là đã nhận chủ mới.

Tang Vãn cũng bước lên, tự tay đỡ Liễu ma ma dậy.

"Liễu ma ma đừng khách sáo với Vãn Nhi, về sau còn phải nhờ ma ma giúp đỡ nhiều, đừng quá khách khí với ta nhé."

Dù lần này không nhận được quà tặng vật chất, nhưng có một tâm phúc ở bên cạnh cũng xem như không tệ.

Dựa vào địa vị của Liễu ma ma bên cạnh Thiên Tuế, Tang Vãn không cho là thiên Tuế đang lợi dụng nàng ta để loại bỏ kẻ không trung thành.

Liễu ma ma sau khi đứng dậy, liền trực tiếp lui về phía sau Tang Vãn.

Triệu Hân và những người khác chứng kiến cảnh này, sắc mặt lại trở nên khó coi vài phần.

Nói xong chuyện của Liễu ma ma, Thiên Tuế lại tỏ vẻ tò mò.

"Hôm nay chẳng phải có đấu giá hội mà Vãn Nhi đã nhắc đến sao? Sao lại có thời gian tới chỗ này của ta?"

Ánh mắt Thiên Tuế dừng trên người Tang Vãn. Hôm qua vị này đã vặt lông được từ mấy con dê béo bở, đừng nói là nay còn muốn đến kiếm thêm chút từ chỗ nàng chứ?

Chẳng qua lần này không đợi Tang Vãn mở miệng, Triệu Hân đã trực tiếp lên tiếng, giọng điệu còn có chút bực bội.

"Chúng con không muốn đi."

Triệu Hân nói xong, dường như nhận ra giọng điệu của mình không được tốt, mấp máy môi bổ sung một câu.

"Chúng con muốn ở trong phủ bồi thái nãi nãi."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play