Chương 5: Hệ thống Lão tổ tông 5
Tiền thị còn cho rằng Triệu Tu Học có phản ứng gì, vội vàng căng thẳng chạy đến.
Thiên Tuế lại không nhúc nhích, thậm chí còn hạ mí mắt xuống, che đi sự mỉa mai dưới đáy mắt.
Tang Vãn lúc này sắc mặt có chút phức tạp, nhưng đồng thời cũng xen lẫn kích động và vui mừng.
Thoạt nhìn, cảm xúc của nàng ta khiến người khác nhìn vào có chút khó hiểu.
Tiền thị vừa thấy trượng phu mình vẫn ổn, ánh mắt nhìn Tang Vãn liền mang theo vài phần trách móc.
Chỉ một chút động tĩnh đã khiến bà lo lắng, tưởng có chuyện gì xảy ra.
"Đứa nhỏ này, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Tang Vãn nhìn sắc mặt không vui của Tiền thị, lại lén lút liếc qua hai người Thiên Tuế ở cách đó không xa, sắc mặt lộ hai phần do dự.
"Có gì không thể nói sao?"
Tiền thị mất kiên nhẫn, bình thường bà cũng chiều theo Tang Vãn một chút, bởi dù sao nàng ta cũng mang lại không ít lợi ích.
Nhưng lúc này bà căn bản không có tâm trạng để để ý đến nàng ta, trong phủ còn rất nhiều chuyện phải lo.
"Vương phi, chuyện là thế này, ta..."
Tang Vãn thấy Tiền thị không kiên nhẫn, cũng sốt ruột theo, nhưng lại không biết nên nói ra như thế nào.
"Ngài chờ một chút, ta về lấy chút đồ. Vãn Nhi nhớ là từng vô tình có được mấy viên đan dược, nghe nói có thể trị bách bệnh."
Nói xong, Tang Vãn mặc kệ Tiền thị đang tràn ngập vui mừng, trực tiếp chạy ra ngoài.
"Ôi chao!"
Tiền thị vội vàng chạy theo ra cửa, nhưng đã không còn thấy bóng dáng nàng ta đâu nữa, lập tức sốt ruột.
Quay đầu lại, bà không nhịn được mà hỏi Thiên Tuế:
"Mẫu thân, người nói xem, đứa nhỏ này nói thật hay không đây?"
Thiên Tuế tất nhiên biết Tang Vãn vì sao lại có phản ứng như vậy, bởi nàng vừa nghe được lời của Hệ thống Đoàn sủng.
Nó nói rằng có thể lấy năng lượng từ người Triệu Tu Học ra ngoài.
Nếu đã vậy, Tang Vãn đúng là có cách khiến Triệu Tu Học tỉnh lại.
Chỉ là, cái gọi là "đan dược trị bách bệnh" trong miệng Tang Vãn e rằng chỉ là cái cớ mà thôi.
Vậy nên, dù Tiền thị lo lắng, Thiên Tuế vẫn giữ vẻ mặt bình thản.
"Có phải thật hay không, đợi nàng trở lại chẳng phải sẽ biết sao? Không cần nhất thời sốt ruột."
Tiền thị nghe xong không ngừng gật đầu.
"Đúng vậy, đúng vậy."
Nhưng trong đầu Thiên Tuế, Hệ thống Lão tổ tông lại lên tiếng cười nhạo, giọng điệu đầy vẻ mỉa mai:
"Nàng ta có biện pháp sao?"
Thiên Tuế nghe xong, chỉ cười nhẹ.
"Sao nào? Ngươi không tin?"
"Đương nhiên! Nếu nàng ta mà có biện pháp, ta sẽ lập tức đưa ngươi một bàn hoa quả!"
Hệ thống Lão tổ tông tỏ vẻ khinh thường. Nó chính là kẻ đã tự tay đưa năng lượng qua, làm sao một viên đan dược nhỏ bé trong tay Tang Vãn là có thể giải quyết được? Nếu vậy thì nó không còn xứng gọi là lão tổ tông!
Thiên Tuế nhướng mày, đồ tự đưa đến không cần thì phí.
"Đó là ngươi tự nói đấy."
Vốn dĩ định tìm cách hố gia hoả này một phen, Thiên Tuế tất nhiên sẽ không nhắc cho nó biết trên người Tang Vãn cũng có một cái hệ thống.
Với tình hình này, trừ phi một trong hai bên lộ sơ hở, nếu không thì những hệ thống này sẽ không thể phát hiện ra sự tồn tại của nhau.
Hệ thống Lão tổ tông: "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy."
Hệ thống hài lòng nói cực kỳ đắc chí, tự cho rằng thế gian này không ai là đối thủ của nó.
Cho đến khi tận mắt thấy Tang Vãn dùng viên đan dược nhỏ bé ấy khiến Triệu Tu Học tỉnh lại, nó kinh hãi hét to trong đầu Thiên Tuế:
"Không thể nào như vậy được!"
Thiên Tuế không chút nể nang mà dội gáo nước lạnh lên ảo tưởng của nó:
"Sự thật đang bày ra trước mắt kia kìa."
Ngoài mặt, Thiên Tuế cũng tỏ ra cực kỳ mừng rỡ.
Chờ xác nhận Triệu Tu Học không có chuyện gì, nàng mới túm lấy tay Tang Vãn, tỏ vẻ hiền hòa dễ gần nói:
"Không ngờ ngươi lại có loại đan dược thần kỳ như vậy."
Tang Vãn cười khan hai tiếng, còn chưa kịp nói gì, đã nghe Thiên Tuế tiếp lời:
"Thật là một đứa trẻ ngoan, quãng thời gian qua xem như ta không uổng ta thương ngươi."
Tang Vãn: "......"
Nàng ta đột nhiên cảm thấy không ổn.
Tiền thị bên kia còn đang bận chăm sóc trượng phu mình, ở bên này, Thiên Tuế chỉ nhẹ nhàng nói một câu đã khiến nàng khó chịu.
Nói vậy là sao? Đối với việc nàng lấy ra đồ vật quan trọng như vậy mà một chút biểu thị cũng không có?
Có biết mấy viên đan dược này quý giá thế nào không?
Hệ thống Đoàn sủng là thứ không thấy thỏ thì không thả chim ưng, làm sao có thể thoải mái giúp nàng mà không cần điều kiện cơ chứ!
Để đổi lấy mấy viên thuốc này, gần như nàng đã tiêu hết toàn bộ điểm sủng ái tích lũy được trước đó.
Mà điểm sủng ái này chỉ có thể nhận được khi người khác ban tặng đồ vật mới có được.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Tang Vãn lại không thể nói ra, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, ngoài mặt ngượng ngùng nhưng giọng nói hơi lớn hơn vài phần:
"Vương gia, Vương phi, Thái nãi nãi đối Vãn Nhi tốt như vậy, chẳng qua chỉ là mấy viên thuốc mà thôi, Vãn Nhi tất nhiên sẽ không do dự mà lấy ra cứu người."
Triệu Tu Học nghe xong, từ ái nói một câu:
"Lần này thật sự cảm ơn Vãn Nhi."
Tang Vãn liên tục khoát tay:
"Đây là điều nên làm, chỉ mong vương gia đừng nói cảm ơn với Vãn Nhi, nếu không chẳng phải là coi Vãn Nhi là người ngoài rồi sao."
Xác nhận Triệu Tu Học không sao, Thiên Tuế liền giả bộ bản thân quá mệt mỏi, trở về Tùng Phong đường.
Vừa về đến nơi, nàng liền cho hạ nhân lui ra, lười biếng nằm trên ghế xích đu, nói với Hệ thống Lão tổ tông còn đang giơ chân tức giận trong đầu:
"Nhanh lên, ngươi đã nói đưa ta một bàn hoa quả."
Hệ thống Lão tổ tông đột nhiên kỳ quái nhìn nàng.
"Ngươi không cảm thấy điều gì lạ sao?"
Thiên Tuế chớp mắt vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
"Chẳng phải ngươi nói, trên đời này có nhiều thứ thần kỳ lắm sao?"
Nàng lập tức lên giọng dạy dỗ:
"Nếu Tang Vãn có bản lĩnh này, ngươi còn có thể làm gì?"
"Ngươi đừng chỉ biết dùng mấy câu đạo lý nói một thâm trạch phụ nhân như ta, mà cũng nên suy nghĩ lại chính mình đi."
"Thứ ngươi không biết xem ra cũng còn rất nhiều."
Đã tự cho là biết đạo lý như vậy thì sao không dùng lên người mình đi!
Thiên Thuế thấm thía nói một hồi, nói đến mức hệ thống cũng ngơ ra.
Nhưng những điều nàng nói, đều là từ miệng nó nói ra trước.
Trong phút chốc, nó chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới như có một dòng điện chạy ngang.
“Được rồi, nói là sẽ đưa ra hoa quả, chẳng lẽ ngươi còn nói mà không giữ lời?”
“Để bà già như ta nhìn xem, hoa quả mà hệ thống như ngươi mang ra được so với hoa quả Phượng Trì quốc còn có gì khác nhau.”
Hệ thống Lão tổ tông: "......"
Từ chỗ hệ thống mang ra, tất nhiên thứ gì cũng là tinh phẩm!
Nó còn muốn trói buộc với Thiên Tuế, hiện giờ người ta còn chưa đồng ý, nó tất nhiên không có khả năng thất hứa.
Hơn nữa, không biết gì cái gì mà nó còn cảm thấy mấy lời Thiên Tuế nói có chút đạo lý.
Không thể không có đạo lý!
Toàn là mấy câu tự nó nói ra!
Một đĩa bạch ngọc mang theo những trái dâu tây mọng nước từ hư không hiện ra trước ngực, Thiên Tuế có chút suy tư.
Mà đĩa dâu tây này quả thực trông rất ngon miệng.
Thiên Tuế đưa tay cầm một quả, khẽ cắn mới biết được cái gì gọi là mồm miệng lưu hương.
Hơn nữa sau khi ăn xong còn cảm thấy thân thể ấm lên.
Nhìn đĩa dâu tây, ánh mắt Thiên Tuế mang theo chút suy nghĩ.
Trước đây nàng ngốc thật, sao không biết tận hưởng đồ tốt từ hệ thống chứ?
Kể từ lúc bị những hệ thống trước đây quấn lên, chúng vẫn cứ bắt nàng làm nhiệm vụ.
Với tính cách của nàng làm sao có thể chịu sự trói buộc, nhiệm vụ tất nhiên là không muốn làm.
Thế nhưng nàng càng kháng cự, mấy cái hệ thống đó lại thay đổi cách khác trừng phạt nàng, bởi vậy không có cơ hội hưởng thụ những thứ tốt từ chỗ hệ thống.
Thiên Tuế đột nhiên cảm thấy bản thân thật là thua thiệt!
Chịu khổ nhiều như vậy, một chỗ tốt cũng chưa có được!
Đối với chuyện này, những hệ thống trong quá khứ bị bóp nát rất muốn nói một câu:
Lão tử còn bỏ cả mạng đấy!