Thương Diễn dò hỏi hắn: “Tổ trưởng Thường và tôi đang nói chuyện phiếm, có chuyện gì sao?”

Là vậy sao? Tổ viên đành nói không có gì, ngay sau đó cười ha ha rồi lui ra ngoài.

Thường Ninh nhìn Thương Diễn, sự nghi hoặc trong mắt không thể che giấu.

Vì sao học trưởng lại nói như vậy?

“Tìm cái lý do mà thôi, bằng không sao cậu có thể tiếp tục nghỉ ngơi được?” Thương Diễn nhướng mày, nhấp một ngụm cà phê, thản nhiên trả lời.

Thường Ninh thở dài, cũng uống một ngụm cà phê, thân thể thả lỏng. Vốn định dựa vào ngạch cửa sau lưng, nhưng lại vô tình đụng vào Thương Diễn.

Thương Diễn xem đồng hồ: “Dựa đi, còn mười phút nữa là hết giờ nghỉ trưa, lát nữa trở lại văn phòng, tôi cũng không thể luôn túc trực cạnh cậu.”

Thường Ninh nghe vào lỗ tai, vẫn là dựa vào người hắn ngủ gật.

Hai người đàn ông kề vai nhau chẳng hề ngại ngùng, ngược lại, dường như Thường Ninh đang chiếm tiện nghi của Thương Diễn.

“Coi như là đáp lễ cốc cà phê này.” Đôi mắt Thương Diễn ngậm ý cười.

Hắn cúi đầu ngắm gương mặt Thường Ninh, mặt mày buông xuống, bởi vì nhiều ngày nay phải tăng ca, chỉ cần nhìn là biết người này mệt mỏi, cánh môi hồng nhạt khép hờ, một đầu tóc đen nhu thuận đảo qua khóe mắt, da thịt trắng nõn non mềm nhiễm màu đỏ nhàn nhạt.

Tổ viên bị học trưởng đuổi đi, không còn áp lực vô hình, Thường Ninh nhẹ nhàng thở ra, cơn buồn ngủ lập tức ùa tới. Không biết bao lâu sau, thân mình ngả về sau, phản ứng không kịp muốn té ngã.

Một bàn tay kịp thời giữ chặt cổ tay của cậu, Thương Diễn sững lại một chút, hơi dùng sức nắm thật chặt sau, rồi lại lập tức khắc chế mà buông ra.

Thương Diễn thấp giọng nói: “Cẩn thận……”

Thường Ninh lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu, mềm giọng: “Sắp tới giờ rồi, nên đem tư liệu đến phòng họp đi?”

Thương Diễn gật gật đầu.

Vào hội trường, Thường Ninh đi theo giám đốc tìm chỗ ngồi, hai người ngồi bên cạnh nhau.

Thường Ninh không quên nhắn cho Lâm Yến Yến, báo cho vợ chưa cưới rằng hôm nay khả năng sẽ về muộn, hiện tại còn phải mở họp.

Đối phương không phản hồi, có lẽ Lâm Yến Yến nhìn thấy cũng không hồi âm. Quan hệ của họ đã có chút lạnh nhạt, một câu dư thừa đều không tình nguyện nói.

Chờ những người khác đến đông đủ, hội nghị chính thức bắt đầu.

Thường Ninh yên lặng đánh giá. Có thể ở trong tập đoàn lên làm giám đốc, không thể nghi ngờ Thương Diễn là người trẻ tuổi có tiềm lực nhất.

Dưới ánh đèn, hắn an tĩnh mà ngồi ở đó, đôi tay cầm cốc đặt trên mặt bàn, đầu hơi cúi xuống mà xem văn kiện, khung cảnh hài hòa không thể diễn tả thành lời.

So với trượng phu mềm yếu vô năng, không cần suy nghĩ cũng biết Lâm Yến Yến đương nhiên sẽ chọn ở bên hắn.

Thường Ninh tay trái chống lên trán xoa nhẹ.

Thương Diễn thường xuyên nhìn trộm Thường Ninh, thân thể thò qua, quan tâm hắn: “Tiểu Ninh, làm sao vậy?”

Thường Ninh lấy lại tinh thần, lắc đầu.

“Không có việc gì, cậu chỉ cần nghe một chút thôi, không cần thảo luận cùng bọn họ.” Thương Diễn nhìn vào đôi mắt mệt mỏi của Thường Ninh, chủ động hạ giọng nói.

Thường Ninh cảm kích mà nhìn hắn.

“Cảm ơn!”

Thương Diễn rũ mắt, thong thả ung dung mà nói: “Không phải chuyện gì to tát.”

Bộ phận của Thương Diễn tiếp nhận hạng mục mới, cùng Thường Ninh xem xét, sau đó kịp thời chỉ ra các khó khăn trong quá trình tiến hành hạng mục, yêu cầu hợp tác với một số bộ phận khác.

Thời điểm này, sắp xếp và trình bày kế hoạch là phương án tốt nhất. Nếu chậm trễ, phiền toái sẽ càng nhiều.

Năng lực công tác của Thường Ninh luôn rất tốt.

Bộ phận khác muốn điều động cậu sang.

Thường Ninh khẩn trương nhấp môi, nhìn về phía đối diện. Cậu đến đây là để làm nhiệm vụ, không phải để thật sự gánh vác công việc.

Không thể chỗ nào thiếu người, lại bắt cậu đi làm việc vặt.

Mọi dân văn phòng đều sợ nhất việc thuyên chuyển đột xuất. Đi làm không thể thăng chức, cứ bị kẹp giữa hai bộ phận như bánh mì kẹp xúc xích, khiến cơ hội thăng tiến bị lãng phí.

“Vừa lúc bên này thiếu người, tổ trưởng Thường năng lực rõ như ban ngày, lại có nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực này, chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.” Đối phương thuận thế đưa ra lý do, biết rõ Thường Ninh rụt rè sẽ không dám phản bác.

Ngòi bút máy trong tay Thương Diễn ma sát xuống bàn, phát ra tiếng động chói tai.

“A ha.” Thương Diễn cười cười, khóe miệng nhếch lên.

Mọi người đều nhìn về phía hắn.

“Xin lỗi, tôi không thể tán đồng, bộ phận còn thiếu ba người so với tiêu chuẩn, nếu điều người qua bên kia, bộ phận này chúng tôi sẽ làm sao?”

Thương Diễn đặt bút xuống, biểu lộ thái độ của mình, trình bày lý do và giải thích tình huống của bộ phận.

Nụ cười trên mặt hắn dần dần biến mất, ánh mắt thâm thúy, môi mỏng nhấp thành một đường, cho thấy tâm trạng hắn cực kỳ không vui.

Khoảnh khắc đó, Thường Ninh cảm thấy hình tượng của Thương Diễn trong mắt mình trở nên vĩ đại hơn bao giờ hết.

Bởi vì một vấn đề nhỏ trong hội nghị, buổi tối 10 giờ rưỡi mới kết thúc.

Sau khi hội nghị kết thúc, Thường Ninh ôm tài liệu và máy tính đứng cạnh cửa, lễ phép chào hỏi vài lãnh đạo đi qua.

Đám người đã đi gần hết, Thường Ninh theo sau Thương Diễn ra khỏi phòng họp.

“Cuối cùng cũng kết thúc.” Thường Ninh duỗi người, toàn thân thả lỏng.

Đột nhiên, vai cậu trầm xuống, Thương Diễn dựa vào sau lưng cậu, đôi tay đặt lên đầu vai, trầm thấp thở dài.

Hắn khom lưng, nhẹ nhàng dựa vào Thường Ninh, ở nơi cậu không thể nhìn thấy, lặng lẽ dịch đến gần cổ cậu, hô hấp thong thả và ung dung.

Thương Diễn bắt chước giọng nói của Thường Ninh: “Tiểu Ninh, học trưởng mệt mỏi quá.”

Thường Ninh đột ngột không kịp phòng ngừa, suýt nữa thì lảo đảo. Nghe Thương Diễn nói mệt, cậu đành phải bỏ qua cảm giác ngứa ngáy trên cổ.

Thoạt nhìn, hắn thật sự rất mệt……

“Giám đốc, người khác có thể sẽ chú ý...” Thường Ninh, xem như thành viên chính thức của bộ phận, lo lắng. Trước đây cậu và Thương Diễn từng cạnh tranh chức giám đốc, gần gũi với người ta cũng không ổn.

Nếu quan hệ của cậu và Thương Diễn quá tốt, sẽ có người cho rằng cậu và Thương Diễn đang chơi trò yểm trợ lẫn nhau.

Đến lúc đó, cậu có thể sẽ bị điều chuyển đi nơi khác.

Thương Diễn tiếc hận mà buông Thường Ninh ra.

Thường Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ, 10 giờ rưỡi không tính là muộn, đèn đường còn sáng trưng.

Thường Ninh nói với Thương Diễn một tiếng, đi đến một góc và chủ động gọi điện cho Lâm Yến Yến: “Yến Yến, hôm nay công ty có hội nghị, yêu cầu để điện thoại tĩnh âm, bây giờ anh lập tức về…”

“Không cần! Đây là thành ý của anh hả? Còn dám mơ tưởng theo đuổi tôi?!” Giọng nói của Lâm Yến Yến bén nhọn truyền đến qua điện thoại.

Chính là tên khốn này, cuộc sống của mình mới bất hạnh như thế.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play