“Mỗi ngày đều cắm đầu vào tăng ca, cũng không thấy tiền lương tăng thêm được mấy! Đêm nay anh đừng trở lại, ngủ ngoài đường cái đi!” Lâm Yến Yến tức đến mức hộc máu, ngắt điện thoại, nghe thấy thanh âm của Thường Ninh là cô đã cảm thấy chán ghét, như thể hắn là rác rưởi, vô dụng, phế vật!
Dù sao Thường Ninh yêu cô như vậy, cho dù có mắng chửi hắn, hắn vẫn sẽ không đuổi cô ra khỏi nhà, Lâm Yến Yến biết rõ điều này.
Thường Ninh bị người yêu vô tình dập máy, trong lòng thầm nghĩ, xem đi, nữ chính ngày thường điêu ngoa tùy hứng như vậy, nhưng trong nguyên tác, thiên chi kiêu tử Thương Diễn lại luôn thích đoạt lấy thứ của người khác.
Thường Ninh hai mắt vô thần.
Hệ thống 68 ngượng ngùng, mở miệng cổ vũ cậu: [Ký chủ, ngài cố lên, hãy nghĩ đến bé con đáng yêu.]
Thường Ninh khóc không ra nước mắt, cậu bị 68 lừa gạt, bây giờ đã ngồi chung một chiếc thuyền, chẳng có đường lui.
Thương Diễn thấy Thường Ninh nói xong điện thoại, liền lắc mình qua hỏi: “Cậu phải về nhà sao?”
“Bộ phận còn một ít người phải tăng ca, vừa rồi có người nhắn cho tôi, hỏi xem chúng ta muốn đi liên hoan không?”
“Tiểu Ninh, có muốn đi cùng tôi không?” Thương Diễn oai oai ngẩng đầu, khóe miệng tươi cười nhếch lên.
Hắn lại bất chợt bóp trán, rũ lông mày, lộ ra vẻ mặt sầu khổ: “Trong khoảng thời gian này quá mệt mỏi, đã lâu không nghỉ ngơi. Tôi mới vào công ty được mấy tháng, chưa quá thân cận với các đồng nghiệp khác, nếu cậu không đi, tôi cũng không muốn đi.”
Thường Ninh bất đắc dĩ suy nghĩ, đêm nay bị đuổi ra ngoài, hình như ngoài việc đi uống với đồng nghiệp ra thì cậu chẳng còn chỗ nào để đi nữa.
“Tôi đi.”
Hai người trực tiếp lái xe đến điểm hẹn.
Thường Ninh giấu nửa thân mình trong một góc ghế lô, trên tay cầm ly trà.
Thường Ninh nguyện ý đi cùng Thương Diễn, tất nhiên là hắn phải chăm sóc cậu nhiều hơn, một bên cầm lấy ấm nước, rót nước cho Thường Ninh.
“Tôi có mang bộ bài poker, mọi người cùng chơi trò quốc vương đi!”
“Người bốc được lá quốc vương có thể chỉ định người khác làm nhiệm vụ, chọn nói thật hoặc mạo hiểm!” Một người cầm microphone bắt đầu tổ chức trò chơi, đồng thời tuyên bố quy tắc.
Thường Ninh nghĩ thử chơi trò này cũng không có gì to tát.
Đêm nay có đến mười mấy người tham gia tụ hội, mỗi người rút ra một lá bài, người bốc trúng lá quốc vương không thể biết số bài của người khác, chỉ có thể chọn số ngẫu nhiên.
Kết quả là Thường Ninh ăn đủ.
Lần một, lần hai, lần ba đều bị quốc vương chỉ định trúng, đầu óc Thường Ninh quay mòng mòng.
Đây là kỹ năng bị động của xã súc sao, một trăm phần trăm xui xẻo?
Ai chả hứng thú với chuyện tình cảm của người khác.
Lúc mới vào công ty, tư liệu cá nhân của Thường Ninh đã viết là chưa lập gia đình.
Trên tay cậu không có nhẫn cưới, lại chưa đăng ký kết hôn với Lâm Yến Yến, từ góc độ pháp lý mà nói, cậu đúng là chưa lập gia đình, mà giờ đây, cậu thậm chí còn không giữ được cái danh nghĩa bạn trai.
Vài nhiệm vụ đều có vẻ quá mức xảo quyệt, người đã có bồ phải gọi điện thoại nói mấy lời sến súa, người không có bồ thì phải gọi cho crush.
Thường Ninh rũ mắt, nếu lúc này cậu dám gọi cho Lâm Yến Yến, không biết liệu cậu có sống được đến ngày mai không.
Tửu lượng của Thường Ninh không tốt, mấy chén rượu trôi xuống bụng khiến mặt cậu đỏ bừng, tai hồng.
Lần thứ tư, Thường Ninh không thể hoàn thành nhiệm vụ mạo hiểm, đành phải uống rượu tiếp.
Ánh mắt Thương Diễn tối sầm lại, con ngươi màu đen lộ ra một tia lạnh lẽo, gần như có thể làm đông đặc không khí.
Thường Ninh phủng chén rượu, liếc môi, nỉ non nói: “Rượu ngon, nhưng tôi không uống nổi nữa rồi.”
Loại rượu này có điểm ngọt, điều phối thật sự thỏa đáng, là một bình rượu ngon. Chỉ là số độ khá cao, tác dụng lại đặc biệt chậm.
Mọi người khác ồn ào: “Tửu lượng của tổ trưởng Thường vẫn kém như vậy, bằng không cậu nhờ người khác uống giúp đi?”
Mọi người đều nghĩ Thường Ninh là cẩu độc thân, nhìn về phía một nữ đồng nghiệp trong tổ, cô ấy cũng đang độc thân.
Các đồng nghiệp ồn ào cười nói.
“An Mễ, nếu cô ngàn ly không ngã, không bằng giúp đỡ tổ trưởng xui xẻo của chúng ta chút?” Một người trêu ghẹo.
An Mễ bị điểm tên, mặt đỏ tai hồng, mọi người đều đang tác hợp cho cô và Thường Ninh.
“Tôi… Tửu lượng của tôi cũng không tốt lắm.” Ngày thường An Mễ đối với Thường Ninh có chút hảo cảm, nhưng vẫn không chủ động xuất kích.
Cảm tình còn mới chớm.
Tổ trưởng quá thành thật nhạt nhẽo, ngày thường luôn là một mình một chỗ, đeo kính dày, đối xử thật thà chất phác với mọi người.
“Uống đi, uống đi!”
“Tổ trưởng, một ly này cậu không cần uống nữa đâu.”
Một người giảo hoạt chớp mắt, ý bảo Thường Ninh đưa chén rượu cho An Mễ.
Thường Ninh a một tiếng, nghe vào tai cậu chính là “Tôi không cần uống nữa sao?”
Đột nhiên, một bàn tay to bao bọc lấy tay cậu.
Trước mặt đồng nghiệp, Thương Diễn luôn biểu hiện ra khí thế mười phần, hắn chỉ thu liễm với Thường Ninh.
Giờ phút này, nửa khuôn mặt của Thương Diễn chìm trong bóng tối, khiến người ta cảm thấy bá đạo, cường thế xâm lược.
“Chén này để tôi uống thay cho cậu ấy.”
Người chủ trì ngẩn ra: “Giám đốc… Nhưng chẳng phải đã có An Mễ nguyện ý uống giúp tổ trưởng rồi sao?”
Lời này còn chưa nói xong, Thương Diễn đã cầm lấy chén rượu, hắn hơi ngửa đầu, cánh môi nhẹ nhàng mở ra khép lại, một ngụm uống xong.
Thương Diễn mím môi, dư vị đầu lưỡi quá ngọt ngào, mở miệng: “Tiếp tục chơi thôi.”
Thương Diễn không cho đối phương cơ hội phản ứng lại, trước sau vẫn kiên định lập trường của mình, quấy rối tiết tấu của đối phương.
Người chủ trì bị hẫng một nhịp, vội vàng điều chỉnh hô hấp, nóng lòng tìm một biện pháp xử lý.
Cuối cùng, hắn đành đứng đơ người tại chỗ.
Người chủ trì thầm nghĩ: Giám đốc ngài phá cái gì vậy, người ta nói dám hủy đi một tòa miếu cũng không thể hủy đi một cuộc hôn nhân, tổ trưởng Thường còn độc thân, mọi người đang tích cực tác hợp cho trai tài gái sắc, ngài thì hay rồi, nhảy ra ngáng đường.