Thường Ninh ngồi thẳng lưng, bỗng khẽ mỉm cười, nhìn cậu ta với ánh mắt hiền hòa: “Ừ, Tiểu Viễn, anh sẽ giống như trong câu chuyện và tưởng tượng của em vậy.” Đau đớn bò không nổi qua cánh cửa đó, bị người ta kéo trở lại, nằm trên mặt đất, đầy máu.
“Tiểu Viễn, anh từng liên hệ cho em trường luyện thi lớp 12.” Nụ cười trên mặt Thường Ninh dần thu lại, cậu thở dài, bình tĩnh nói.
“Ai thèm! Lẽ nào em học xong thì sẽ tiền đồ sáng lạng chắc? Anh học hành cũng thường thôi, anh chẳng phải may mắn đấy à, có nhà kế thừa từ bố dượng! Còn đi làm trong câu lạc bộ nữa, anh có hiểu được không hả, đồ vô dụng?” Tạ Viễn như bị đụng trúng chỗ đau, gào thét điên cuồng.
“Anh hiểu.” Thường Ninh ngẩng đầu, ánh mắt sau cặp kính tràn đầy kiềm chế cơn giận.
“Tiểu Viễn, anh đã từng thật tâm thật ý muốn cứu lấy em.” Một lúc sau, Thường Ninh chậm rãi mở lời, nói ra câu mà hiện giờ Tạ Viễn không thể hiểu được.
“Nhưng anh nên cứu em như thế nào đây?”
Thường Ninh nêu ra câu hỏi. Câu hỏi ấy, cậu cũng không kỳ vọng Tạ Viễn sẽ trả lời, liền đứng dậy rời khỏi đồn cảnh sát.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT