Mẹ Chu bước lên trước, khoác tay Thường Ninh, nhẹ giọng nói:
“Có chuyện gì thì cứ nói với Chu Nghiễn! Nếu nó không biết thương người yêu thì đừng có yêu nữa!”
Ánh mắt mẹ Chu rất nghiêm túc, tay nắm tay Thường Ninh, trong lòng không nhịn được mà cảm thán, tay mềm thật, ngón tay thon dài xinh đẹp. Ánh sáng trắng từ trần thang máy rơi xuống hàng mi dày cong vút, lông mi khẽ run, tựa như phủ tuyết, quả là cô con dâu xinh đẹp.
Trước đây bà từng nghe Chu Nghiễn than phiền rằng hàng xóm đối diện người gầy yếu, nhát gan, cứ hay né tránh, nếu có thể trốn sau cánh cửa để nhìn người ta thì nhất quyết không bước ra, đến mức muốn dọn cả nhà đi để tránh mặt.
Mẹ Chu khẽ thở dài. Bảo sao dạo ấy Chu Nghiễn cứ nhắc tới hàng xóm đối diện hoài, hóa ra là để ý người ta rồi.
Trước đây bà còn cùng chồng nghi hoặc, tại sao cứ ba câu là Chu Nghiễn lại nhắc tới Thường Ninh, đã thế còn tỏ vẻ như rất không ưa Thường Ninh nữa.
Thật trẻ con hết mức, may mà Thường Ninh không bị nó chọc giận bỏ đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT