Lâm Yến Yến cười nhạt:
“Đúng rồi, Thường Ninh, tôi với anh chia tay rồi, tôi có hẹn hò với ai khác cũng đừng báo cho hai bên gia đình, khỏi phải nghe họ lải nhải. Dù sao bốn năm năm nay cũng chẳng ai gặp ai. Nếu sau này anh có thấy tôi nắm tay người khác ngoài đường, thì cứ ngoan ngoãn mà câm miệng, đừng cản trở tôi theo đuổi hạnh phúc của mình.”
Cô thổi nhẹ lên bộ móng mới làm, hài lòng lắc lắc tay.
“Nếu anh thực sự có bản lĩnh, thăng chức nhanh chút đi. Biết đâu tôi còn cân nhắc quay lại với anh.”
Thường Ninh chỉ cười khổ:
“Ừ, vậy anh đến công ty trước đây.”
Cậu đã sống trong thế giới này một thời gian và phát hiện việc theo đuổi lại Lâm Yến Yến không hề dễ, một phần vì thời gian không đủ. Nhưng cậu có thể nghĩ cách xoay chuyển.
Chỉ cần không để cấp trên và Lâm Yến Yến gặp nhau là được, đúng không?
Cấp trên nhiệt tình đưa vợ chưa cưới của cấp dưới đi bệnh viện, rồi một cái "nhất kiến chung tình" trên xe…
Vì thế, ba tháng trước, sau khi tới thế giới này, việc đầu tiên Thường Ninh làm là đi học lái xe. Trước mắt đã qua vòng một và vòng hai.
Vòng ba vì không đủ thời gian luyện tập nên tháng trước thi trượt. Cậu đã hẹn lại thi vào ngày 15 tháng này.
Mà giờ, ngày Yến Yến sinh cũng sắp tới. Nếu không thi đỗ vòng ba, đến lúc đó cậu phải tự đưa cô đi viện. Rồi nếu trên đường lại gặp cấp trên thì…
Thường Ninh đến công ty, thấy trong văn phòng chỉ có đèn phòng giám đốc sáng. Nào có chuyện như cậu nói với Yến Yến: “Công ty có hạng mục gấp, ai cũng phải tăng ca đến kiệt sức.”
Cậu lừa Yến Yến đấy. Đúng là trước đây có tăng ca thật, nhưng hạng mục giờ kết thúc rồi. Ha ha, cậu tới đây là để kết thân với đàn anh!
Thường Ninh men theo hành lang tối, đi thẳng đến văn phòng giám đốc.
Cậu ở công ty cũng không đến nỗi nào, là tổ trưởng nhỏ, không phải loại phế vật như Yến Yến chê bai. Dù không thích xã giao, quan hệ với đồng nghiệp vẫn rất ổn.
Cậu từng dự định nghiêm túc cố gắng, nhắm vào vị trí giám đốc nhiệm kỳ trước, để đàn anh không thể được điều tới làm cấp trên.
Đáng tiếc là hành động quá chậm, tổng bộ đã sớm quyết định xong người.
Cậu gõ cửa văn phòng, tự báo tên.
Bên trong truyền ra giọng một người đàn ông, hơi mệt mỏi:
“Mời vào.”
Thường Ninh đẩy cửa, hé ra một khe nhỏ rồi nghiêng đầu nhìn vào:
“Giám đốc.”
Người đàn ông trong phòng bất ngờ kéo hẳn cửa ra. Nhìn thấy Thường Ninh, anh bật cười, vỗ vỗ vai cậu bằng bàn tay to với khớp xương rõ ràng:
“Lần sau cứ mở cửa đi thẳng vào.”
Lực tay rất mạnh. Thường Ninh cảm thấy vai trái hơi ê ẩm.
Người đàn ông trước mặt có gương mặt điển trai, sống mũi cao, môi mỏng khẽ cười, ánh mắt thâm sâu đầy ẩn ý.
Đó là Thương Diễn — cấp trên của Thường Ninh, đàn anh thời đại học, cũng từng là bạn tốt của cậu.
Hay nói cách khác… là người tình tương lai của Lâm Yến Yến.
Thường Ninh ngây ra một lúc, lặng lẽ nghiến răng trong lòng.
Đây là hào quang nam chính sao? Quả thật đẹp trai quá đáng.
Nhưng mà… đẹp cũng vô dụng!
Thường Ninh biết rõ, một khi cốt truyện bắt đầu, Thương Diễn sẽ không còn giữ nổi đạo đức căn bản.
Bề ngoài anh ta có vẻ hòa nhã, phóng khoáng. Nhưng trong lòng, thật ra lại rất gian xảo.
Hệ thống trong đầu Thường Ninh cũng chột dạ, nhỏ giọng an ủi:
“Ký chủ, anh là vô địch mà… em tin anh có thể ngăn cơn sóng dữ…”
Thương Diễn liếc hộp cơm trong tay Thường Ninh, nhướng mày nhẹ:
“Hạng mục xong rồi, dạo này tăng ca nhiều quá. Tối nào tôi cũng chờ đồ ăn cậu nấu đấy. Mỗi ngày đều phải về nấu cho bạn gái à?”
Giọng anh trầm khàn, rõ ràng vì thức đêm quá nhiều.
Thường Ninh chỉ ậm ừ.
Thương Diễn thấp giọng nói một câu, nghe không rõ:
“Thật giống một cô vợ hiền.”
Thường Ninh chưa kịp hỏi lại, đối phương đã cầm chìa khóa rời đi.
Hai người cùng nhau rời công ty, lái xe về khu biệt thự nơi Thương Diễn ở.
Ban ngày Thường Ninh bận không có thời gian học lái, chỉ có thể mượn xe Thương Diễn luyện vào buổi tối.
Thương Diễn đưa Thường Ninh vào nhà trước. Bên trong yên tĩnh, cha mẹ đã ngủ.
Hai người đi nhẹ nhàng vào phòng ăn, bật đèn, ngồi đối diện nhau.
Ăn xong rồi mới bắt đầu tập lái.
Thương Diễn đói đến lả người, vừa gắp miếng gà nhập khẩu vừa nhấp môi nếm thử. Nuốt xong còn uống ngụm nước, hầu kết chuyển động rõ ràng.
Mỗi động tác của anh đều tự nhiên, tao nhã, đúng chuẩn thân sĩ.
Anh vừa ăn vừa hỏi:
“Tiểu Ninh, có thể hỏi cậu một chuyện không?”
Thường Ninh đang thất thần, vội quay sang:
“Giám đốc, gì vậy ạ?”
Thương Diễn mỉm cười, ngữ khí không rõ là đùa hay thật:
“Không có gì. Tôi chỉ tò mò vì sao cậu lại gấp rút muốn lấy bằng lái như vậy?”
Anh lấy khăn tay ra, chậm rãi lau nước sốt dính ở khóe môi, ánh mắt sâu thẳm:
“Không thi đậu cũng không sao. Đến lúc em dâu sinh, để tôi đưa đi viện cũng được mà? Hửm?”
“Thôi, để tôi thi thử trước đã. Không muốn làm phiền giám đốc quá.”
Thường Ninh gắp cho anh một miếng sườn om, thầm nghĩ: Quỷ sứ, sao tôi có thể để anh có cơ hội tán tỉnh Yến Yến chứ?
Nhưng mà… cậu quyết định kể chuyện hiệp nghị với Lâm Yến Yến cho Thương Diễn biết.
Thương Diễn khẽ nhếch môi, biểu cảm có chút phức tạp:
“Cậu đồng ý rồi…”
Thường Ninh ậm ừ:
“Lúc trước tôi đã theo đuổi được Yến Yến, giờ cũng sẽ làm được lần nữa…”
Thương Diễn "à" một tiếng, ánh mắt dường như cuồn cuộn sóng ngầm, như thể vừa đưa ra quyết định gì đó.
“Vậy… cô vợ chưa cưới của cậu…” Anh dừng một chút, điều chỉnh xưng hô, “Cậu định theo đuổi Lâm Yến Yến kiểu gì?”
Thường Ninh gắp thêm một miếng sườn đặt vào bát anh, cười như không cười:
“Giám đốc, mau ăn cơm đi.”
Cả ăn cơm mà cũng không quên dò hỏi tin tức của Lâm Yến Yến à.