“Ăn ngon lắm, tay nghề của cậu bây giờ còn tốt hơn hồi đại học nhiều.”
Thương Diễn thong thả thưởng thức từng miếng đồ ăn, ánh mắt vừa đúng lúc dừng lại trên người Thường Ninh. Nụ cười nơi khóe môi càng lúc càng rõ, rực rỡ đến chói mắt.
Năm Thường Ninh vừa vào trường, Thương Diễn – nam thần của khoa quản trị công thương – đã là sinh viên năm tư. Khi ấy hắn đang quay cuồng với luận văn tốt nghiệp, lại còn phải chuẩn bị tiếp nhận công ty gia đình, bận đến mức chân không chạm đất, chuyện ăn cơm đủ ba bữa mỗi ngày gần như là chuyện xa xỉ.
Có một lần, Thương Diễn ngất xỉu trong ký túc xá. Mẹ Thương nghe tin, sốt ruột đến mức lập tức can thiệp, cho rằng con mình không thể tiếp tục sống kiểu như vậy nữa.
Bà nghe nói Thường Ninh hay xuống bếp nấu cơm trong ký túc, liền chủ động đến tìm cậu, ngỏ ý mong cậu tiện thể chăm sóc Thương Diễn một chút.
Mẹ Thương là người dịu dàng vô cùng.
Chỉ tiếc sau này bà sẽ có một đứa con trai "mặt người dạ thú", thèm thuồng vợ trước của bạn thân!
Lúc này, Thường Ninh ngồi trên ghế, vừa ăn vừa âm thầm cân nhắc cốt truyện, tính toán xem nên xử lý phần nhiệm vụ hôm nay thế nào để tránh được những tình tiết bất lợi sắp tới.
Nếu như trên đường đi, Lâm Yến Yến mới tình cờ gặp Thương Diễn rồi mới nảy sinh tình cảm, vậy thì cậu chỉ cần tìm cách để hai người đó không gặp nhau là được. Cứ thế, Thương Diễn và Lâm Yến Yến sẽ chẳng bao giờ có bất kỳ quan hệ gì.
Ngay lúc đang suy nghĩ, Thương Diễn đột nhiên gọi cậu:
“Tiểu Ninh, trước kia Lâm Yến Yến là vị hôn thê của cậu, chắc chắn cũng rất thích đồ ăn do cậu nấu nhỉ?”
Thường Ninh khựng lại một chút, sau khi hoàn hồn thì khẽ vuốt tay, giọng nhỏ nhẹ đáp:
“Cô ấy… hình như không thích lắm.”
Cậu chỉ đơn giản nói sự thật. Dù gì cũng không định tô hồng hành vi của Lâm Yến Yến, càng không có khả năng đứng trước mặt Thương Diễn mà nói tốt cho cô ta.
Ít nhất phải khiến Thương Diễn không có chút cảm giác nào với Lâm Yến Yến mới được!
Thường Ninh bổ sung:
“Tính cách cô ấy hơi kiêu căng.”
Thương Diễn không tiếp lời, ánh mắt lại liếc xuống tay Thường Ninh – đôi tay vừa bị cọ sát nhẹ, nay các khớp ngón đã hơi đỏ lên.
Lúc này, Thường Ninh cúi đầu, có chút lúng túng mà cắn môi, cố gắng biện giải:
“Yến Yến đang mang thai nên ăn không được nhiều, chuyện bình thường thôi.”
Thương Diễn cuối cùng cũng có phản ứng, nhướn mày, khóe môi cong cong cười khẽ:
“Tiếc thật đấy, đồ ăn ngon như vậy mà cô ấy lại nuốt không trôi.”
Thường Ninh cảm thấy giọng điệu kia có phần kỳ lạ, nhưng nhất thời lại không hiểu kỳ lạ ở đâu.
Cậu chọn cách lờ đi, nhẹ giọng phản bác:
“Chờ sinh con xong, khẩu vị sẽ khá hơn thôi.”
“Ồ.”
Thương Diễn chỉ đáp một tiếng rồi im lặng.
Thường Ninh đi vào bếp rửa hộp cơm, vừa mới xắn tay áo thì mẹ Thương từ trên lầu xuống, dép lê lạch cạch, quấn chặt áo choàng, dịu dàng gọi:
“Là Tiểu Ninh tới à?”
Gương mặt bà gần như không thay đổi gì mấy, năm tháng dường như chẳng để lại dấu vết nào. Vẻ dịu dàng trên khuôn mặt Thương Diễn rõ ràng là được di truyền từ mẹ.
Mẹ Thương lườm con trai, làm bộ giận dỗi:
“Thương Diễn, con không mau vào giúp Tiểu Ninh rửa hộp cơm đi?”
Thương Diễn lúc này đang đứng cạnh Thường Ninh, mắt vẫn dán vào báo cáo công việc trong điện thoại.
Nghe vậy, hắn lập tức bỏ điện thoại xuống, dịch người đứng sau lưng Thường Ninh.
Vóc dáng hắn cao lớn, vừa khéo chắn hết tầm mắt của mẹ Thương.
“Vâng, con đi ngay ạ.”
Thương Diễn là đại thiếu gia, mười ngón tay không dính nước mùa xuân, nhưng lại rất dứt khoát mà nhúng tay vào bồn rửa tràn đầy bọt xà phòng.
Một tay hắn nắm lấy tay Thường Ninh, tay kia cầm hộp cơm.
Cảm giác từ lòng bàn tay mềm mại trơn mịn đến mức khiến người ta không thể buông ra. Hắn khẽ siết tay Thường Ninh, cúi đầu quan sát, ánh mắt chậm rãi lướt qua từng kẽ ngón tay.
Các khớp tay cùng đầu ngón tay còn đẹp hơn tưởng tượng – như thể có ai đó cố tình thoa phấn má hồng lên từng đốt ngón tay một.
Làn da trắng ngần dính nước, lại lấp lánh ánh xà phòng, khiến cho cả bàn tay trông như phát sáng.
Thường Ninh nắm tay với tình địch… Không, phải nói là đang nắm tay với người sẽ trở thành đối tượng tương lai của Lâm Yến Yến – cảm giác đúng là kỳ quặc không sao nói hết.
Thường Ninh không biết nên phản ứng ra sao, chỉ đành khẽ rút tay khỏi tay hắn.
Mẹ Thương ở đằng sau lại cười hớn hở:
“Phải thế mới đúng chứ. Không biết thì học, ai lại đi ăn cơm người ta nấu xong còn bắt người ta rửa bát hộ. Dù có là ăn cơm vợ nấu thì cũng không thể thoải mái như vậy được.”
Thương Diễn bật cười, giọng nói trầm thấp:
“Vâng, con sẽ học từ từ.”
Thường Ninh nhìn cảnh mẹ con hòa thuận trước mặt, trong lòng có chút ngổn ngang. Trước đây mẹ Thương đối xử với cậu rất tốt. Cậu từng nghĩ đến chuyện ôm lấy chân bà mà khóc lóc kể khổ vì hành vi vô lương tâm của cậu con trai bà trong tương lai.
Nhưng nghĩ tới việc cốt truyện NTR* còn chưa bắt đầu, cậu thức thời khép miệng lại.
Mẹ Thương mỉm cười:
“Tiểu Ninh đúng là có dáng người cha, vợ con sau này chắc chắn sẽ rất hạnh phúc…”
Thường Ninh vừa định bật cười.
Thương Diễn lại đột ngột mở miệng:
“Mẹ, đừng nói nữa…”
Hắn không muốn mẹ vô tình chạm vào nỗi đau của Thường Ninh.
Mẹ Thương sững người, một lúc lâu mới sửa lại lời:
“Tiểu Ninh, người yêu con sẽ không…” – chia tay con chứ.
Xem ra là thật rồi…
Bà nhìn Thường Ninh bằng ánh mắt đầy thương xót. Tính cách cậu quá mềm mỏng, gặp Lâm Yến Yến thì bị ăn hiếp đến thảm. Đã đòi chia tay rồi mà vẫn muốn bòn rút thêm tiền bạc, Thường Ninh còn tưởng rằng chỉ cần cố gắng thêm là có thể khiến người ta quay đầu? Lâm Yến Yến sẽ cảm động mà yêu lại từ đầu ư?
Mẹ Thương muốn nói lại thôi, cuối cùng đành xuống lầu lấy nước rồi lặng lẽ quay lại phòng ngủ.
Thường Ninh nhận lấy chìa khóa xe từ tay Thương Diễn, chuẩn bị luyện tập lái xe.
Cậu híp mắt nhìn ra con đường phía trước, lấy kính râm trong túi xách ra, cúi đầu đeo lên.
Cậu bị cận nhẹ, bình thường khi đi làm hay cần quan sát kỹ mới đeo kính.
Hiện tại kỹ thuật dừng xe và điều khiển của cậu vẫn chưa thuần thục, chỉ cần luyện tốt hai phần đó, chuyện thi bằng lái sẽ nằm trong lòng bàn tay.
Vừa bước tới cửa xe chuẩn bị lên xe tập lái, điện thoại bất ngờ vang lên – là Lâm Yến Yến gọi đến.
Trong điện thoại, giọng cô ta bén nhọn đến chói tai:
“Trời tối rồi mà còn chưa chịu về, anh chết ở đâu rồi hả? Tôi mang thai bị đứa bé này hành muốn chết, anh còn không mau về xoa bụng cho tôi!”
_________________
NTR: Netorare (寝取られ): Tình huống nhân vật bị người yêu hoặc bạn đời phản bội, thường là bị người khác cướp mất.
Tớ thấy NTR có khá nhiều dạng nên chỉ giải thích theo trường hợp trong truyện.