Hạ Thanh Đào khuyên nhủ:“Ngươi đừng nghĩ như vậy. Thế đạo vốn đã khó khăn, chúng ta chỗ này coi như còn yên ổn. A cha ta từng nói, lúc không thái bình, con người còn chẳng bằng chó: mất mùa, người ta bán cả ruộng đất lẫn con cái, đói đến mức phải tranh xương với chó; có binh loạn thì hán tử vứt bỏ tính mạng, ca nhi phụ nhân chẳng khác gì súc vật bị giày xéo; đánh giặc thì người bị đuổi tới đuổi lui như gà vịt, dẫm trong bùn chẳng khác gì rác rưởi...”
“Thế đạo vốn là như vậy, không ai đối xử tốt với ngươi đâu. Ngươi phải tự đối xử tốt với chính mình. Cho dù ngươi chỉ là một cọng cỏ, thì đã sao? Nếu ngay cả chính ngươi cũng khinh rẻ bản thân, vậy mới thật sự là hèn kém.”
Hạ Thanh Đào nhìn Lục Tiểu Thảo, nói đến mức chính mình cũng xúc động:
“Mười ngón tay còn có ngón dài ngón ngắn. Trên đời này vốn đã không công bằng, cha mẹ bất công cũng là chuyện thường. Những điều nên chấp nhận thì cứ chấp nhận, nhưng có một số chuyện là chuyện cả đời, không thể dễ dàng cúi đầu.”
Ví như Thủy Nhi ca, cha mẹ hắn bất công, thì sao? Giờ hắn sống rất tốt. Quan trọng là phải sớm nhìn rõ, rồi tự tìm lối thoát cho mình.
“Ta biết, trên đời này, chúng ta là ca nhi hay tỷ nhi thì chỉ sống thôi cũng đã khó rồi. Nhưng dù vậy, cũng phải thử một lần. Dù là cỏ dại trong ruộng lúa, thì cũng có khi trổ bông đấy!”
Lục Tiểu Thảo nhìn thẳng vào y, không biết là đang nghĩ gì, cũng không rõ là có nghe lọt được chút nào không.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT