Chỉ là, tuy lần này đã tránh được, nhưng sau này thì sao? Từ Ứng Tiêu cũng đâu phải lần nào cũng kịp thời hay biết trước.
"Thanh Đào, lúc trước A Tùy dặn rồi, có chuyện gì thì cứ nói với mấy vị hán tử kia một tiếng, bằng không lần sau lại xảy ra chuyện, con cứ trực tiếp tìm bọn họ mà nói, được không?" Vân nương sốt ruột căn dặn.
"Ừm, cũng chỉ đành vậy thôi." Không biết có hữu dụng hay không, nhưng hiện giờ cũng không còn cách nào khác —— ở huyện Vân Hà, huyện thái gia chính là trời. Nếu như huyện thái gia đã muốn ra tay với mình, thì mình biết đi cầu ai? Cũng chỉ có thể như vậy.
Tuy vậy, rốt cuộc là ai muốn hại mình, Hạ Thanh Đào lại có suy nghĩ khác.
Tối qua Thụy nương nói rõ, là nhị công tử của huyện thái gia sai người làm. Thụy nương và Từ Ứng Tiêu chỉ biết là Tôn gia muốn ra tay với mình, nhưng giờ Lục Tùy và mình đã không còn mở cửa hàng ở huyện thành nữa, mục đích của Tôn gia cũng đã đạt được, cớ gì còn phải làm tuyệt như vậy?
Huống hồ, đối phương rõ ràng là nhằm vào mình. Nếu thật sự là muốn hại Lục Tùy, thì chẳng phải ra tay với Vân nương hay Lục Diêm cũng được sao? Đằng này lại chỉ nhằm vào mỗi mình.
Hơn nữa, nếu Tôn gia đã có thể thuê được đám lưu manh tới gây chuyện, thì muốn đối phó với Lục Tùy cũng có thể dùng cách đó, cần gì phải thông qua nhị công tử của huyện thái gia, lại còn mang nợ ân tình người ta?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play