Thật ra Lục Tùy không ở nhà, ngày tháng cũng không thay đổi là bao.
Hắn không có ở đây, mọi người vẫn sống như cũ, Hạ Thanh Đào cũng vậy.
Huống chi, đã là tháng bảy, Lục Tùy rời đi kinh đô đã hơn một tháng, dường như ai nấy đều quen rồi với những ngày không có hắn ở nhà.
Hạ Thanh Đào cũng tựa như đã quen với việc Lục Tùy không ở bên cạnh. Dù sao thì, chỉ cần việc trong nhà vẫn có người gánh vác, dường như có hay không có người chủ trương cũng không khác là mấy.
Chỉ là không hiểu vì sao, trong lòng y cứ nhớ hắn mãi không thôi, rất nhớ, rất muốn gặp hắn , rất muốn được chạm vào hắn , muốn nghe tiếng hắn , muốn nắm lấy tay hắn , muốn hắn ôm y vào lòng…
Cảm giác ấy giống như có một mảnh gỗ vụn chui vào trong kẽ tay – đau không? Cũng không hẳn là không chịu nổi, nhưng mỗi ngày lại thình lình nhói lên, khiến người ta khó lòng quên được.
Nhưng Hạ Thanh Đào không dám nói ra. Vì Vân nương còn nhạy cảm hơn y, y sợ nếu nói ra, lòng bà sẽ càng thêm buồn. Thế nên y cố gắng tỏ ra như không có chuyện gì, sống thật tốt từng ngày.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT