Hạ Thanh Đào đã lâu không leo đường núi, lúc nãy vừa leo qua một ngọn rồi, giờ gặp phải đoạn đường càng khó đi, mới đi được một lúc đã mệt rã rời. Nhưng y không dám than mệt, sợ trở thành gánh nặng cho Lục Tùy. Rõ ràng là chính miệng y nói muốn đi theo, cũng đã nói là không sợ khổ, không thể mới đi nửa đường đã lui bước được.
Hầu như phải dùng cả tay lẫn chân để men theo cây cối hai bên mà bò lên, cái giỏ tre buộc bên hông lúc này bỗng dưng nặng như mười mấy cân, y thật sự muốn ném quách nó đi cho rồi.
Lục Tùy phía trước vẫn cõng gạo như không có chuyện gì, bước chân vẫn đều đều, chỉ là do không phải đường bằng nên hô hấp có chút dồn dập hơn.
Không biết đi bao lâu, bỗng nghe một tiếng rên đau:
“Ái ——”
“Sao vậy?!” Lục Tùy lập tức dừng lại, quay đầu nhìn Hạ Thanh Đào.
“Không sao.” Hạ Thanh Đào mặt trắng nõn đã đỏ ửng lên vì gắng sức, mồ hôi đầm đìa, gượng cười nói: “Bị xước tay một chút thôi, không chảy máu đâu.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play