Ra khỏi cổng viện, vòng đến tường vây bên ngoài, quả nhiên thấy một mảng nhỏ bị sụp, dưới đất kê một tảng đá lớn cỡ cái rổ vo gạo. Tảng đá tuy nhỏ, nhưng cũng đủ để người trưởng thành duỗi tay leo qua tường.
Lục Tùy soi đèn nhìn kỹ, thấy trên nền đất còn lưu lại dấu bàn tay, đoán chừng là lúc trèo tường bị chó dọa cho ngã xuống, tay chống đất một chút, sau lại nghe động nên vội bỏ chạy.
Hắn lần theo dấu chân đi tới phía trước, tên trộm kia nhảy vào rừng trên núi, rồi mất hẳn tung tích. Trong rừng thú vật nhiều, mùi lộn xộn, đại môn và Tiểu Hắc cũng ngửi không ra, Lục Tùy đành thôi.
Hắn trở lại, thuận tay dời luôn tảng đá đi, phòng ngừa kẻ gian quay lại.
Trở lại trong sân, Vân nương cũng đã thức, khoác áo ngoài, đang cùng Lục Diêm nhỏ giọng nói chuyện. Thấy hắn tới, sắc mặt căng thẳng hỏi:
"Thế nào? Có thấy được kẻ trộm không?"
"Không thấy, chạy mất rồi." Lục Tùy đặt tảng đá qua một bên, nói: "Đây là thứ hắn dùng để kê chân."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play