Triệu Vân Sơ mỉm cười: “Thành Thành, em không giận đâu. Giống như anh nói, cô ta không đáng. Nhân bánh em làm xong rồi, chúng ta vào nhà gói bánh đi, đừng bận tâm đến cô ta nữa.”
"Ừm!" Lặc Bắc Thành xách xô nước, bước vào nhà.
Lưu Phi nhìn hai người ân ái, chẳng có vẻ gì là cãi nhau, tức đến nổ phổi. Bụng lại bắt đầu đau, cô ta chỉ có thể ôm bụng, khom người xuống.
"Vợ!" Lặc Khải vứt cuốc, từ ngoài chạy vào, đỡ Lưu Phi dậy: “Em sao thế? Bụng đau à?”
Lưu Phi chỉ tay vào căn nhà: “Anh hai và chị dâu của anh, thừa lúc anh không có nhà bắt nạt em.”
"Hả!" Lặc Khải nhìn cánh cửa đóng chặt, trong lòng chùn bước. Trải qua vài lần đụng độ, anh ta thật sự không muốn bị đánh nữa.
Lưu Phi nhìn ánh mắt né tránh của Lặc Khải, còn gì mà không hiểu? Quả nhiên, người so với người thì phải chết, hàng so với hàng thì phải vứt bỏ. Tại sao mình lại gả cho tên nhát gan này?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play