Lặc Vũ nhìn tờ giấy nợ trong tay trưởng thôn, cảm thấy bó tay toàn tập. Sao ông ta lại quên mất chuyện này?
Theo tình hình hiện tại lẽ nào phải trả tiền? Nhưng nhà đâu có nhiều tiền như vậy. Ngoài lần kết hôn, lừa được Lưu Phi 30 đồng. Sau đó toàn bộ đều dùng để mua sắm cho nhà. Giờ lấy đâu ra tiền?
Triệu Đại Sơn: “Lặc Vũ, ông bị câm à? Nợ nần phải trả, đúng đạo lý. Ông mau về lấy tiền, trả số tiền này đi.”
Lặc Vũ lắc đầu: “Nhưng mà tôi bây giờ không có tiền! Lúc đó tôi đã nói rồi, trong thời gian ngắn không thể trả nhiều tiền như vậy. Các người dù có ép tôi chết cũng vô dụng!”
Triệu Đại Sơn từ trên mặt Lặc Vũ nhìn ra được ông ta muốn trốn tránh trách nhiệm, làm sao đây?
"Ông nội! Nếu ông ta thật sự không thể trả tiền, cháu còn có một cách." Triệu Vân Sơ nhìn về phía Lặc Vũ: “Họ dùng nhà làm tài sản thế chấp. Nếu một năm không trả hết tiền, nhà sẽ là của cháu. Tức là, bây giờ chỉ cần có người chịu bỏ tiền ra giúp họ trả nợ. Cháu có thể chuyển khoản nợ cho người đó, nếu đến lúc đó nhà họ Lặc không trả tiền, nhà sẽ là của người đó.”
Triệu Đại Sơn gật đầu: “Cháu phân tích như vậy cũng đúng. Nhưng ai lại chịu bỏ tiền ra?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play