"Thành Thành, động tác của anh rất thuần thục! Giống như đã làm rất nhiều lần." Triệu Vân Sơ cảm thán mà nói.
Lặc Bắc Thành cười: “Anh đã làm lính hơn mười năm rồi. Nếu không biết sinh tồn ngoài hoang dã, có lẽ sớm bị chó sói ăn mất rồi. Mỗi lần làm nhiệm vụ, trên người ngoài trang bị cần thiết. Thức ăn và nước không thể mang nhiều, mọi người nếu đói chỉ có thể tận dụng nguồn lực tại chỗ. Lần thảm nhất anh đã ăn thịt chuột sống. Lần đó nhiệm vụ không thể rời khỏi phạm vi chỉ định còn không thể đốt lửa. Để có thể sống sót chỉ có thể nhịn cơn buồn nôn nuốt thịt chuột xuống.”
Lặc Bắc Thành nói xong mới cảm thấy mình nói sai. Ngẩng đầu nhìn một cái, biểu cảm trên mặt Triệu Vân Sơ hóa ra là đầy vẻ ngưỡng mộ.
“Vân Sơ, em không thấy ghê sao?”
Triệu Vân Sơ lắc đầu: “Không có! Con người trong hoàn cảnh đặc biệt để có thể sống sót, ăn chút thịt chuột thì sao? Dù anh có ăn thịt người, em cũng không trách anh.”
Lặc Bắc Thành: …
Phụ nữ nói ăn thịt người thật là bá đạo, nhìn dáng vẻ của cô. Trong ánh mắt không hề né tránh, thật sự là không sợ. Đối với phát hiện này, Lặc Bắc Thành cảm thấy rất vui.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT