Cảm nhận thời gian đã trôi qua đủ lâu, Triệu Vân Sơ và Lặc Bắc Thành đứng dậy mặc quần áo, tay xách con mồi, chuẩn bị đến nhà trưởng thôn.
Lúc Lặc Bắc Thành khóa cửa, Triệu Vân Sơ nghe thấy tiếng cãi vã lại vang lên từ nhà họ Lặc.
Quả nhiên là nhân quả báo ứng, gieo gió gặt bão. Tôn Bình và Lặc Vũ thường ngày không giáo dục con cái cho tốt, hoặc cũng bởi bản tính xấu xa, con cái sinh ra ắt hẳn cũng chẳng ra gì. Bản thân họ đức hạnh bại hoại thì con cái sao tốt đẹp cho được?
Trong nhà trưởng thôn, Triệu Đại Sơn ngồi trên ghế, nhìn đôi trẻ trước mặt, càng nhìn càng thấy đẹp đôi, trên mặt tràn đầy ý cười:
“Vân Sơ, Bắc Thành, hai đứa định khi nào rời đi?”
Lặc Bắc Thành đáp: “Hôm nay cháu đi săn được chút ít, ngày mai định chia cho mọi người coi như là chút tâm ý. Mọi người đối xử với chúng cháu rất tốt, trước khi rời đi cũng nên chào hỏi một tiếng.”
Triệu Đại Sơn vuốt chòm râu bạc, khẽ gật đầu: "Làm vậy rất phải, nên cho bọn họ một chút đồ. Nhỡ mai này có chuyện gì ông cũng có thể nhờ mọi người giúp đỡ hai đứa. người xưa có câu "Của biếu là của lo, của cho là của nợ" mà!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play