Tống Viễn Trình vỗ tay: “Cậu Lặc, quả nhiên là người thông minh, hợp ý tôi, cậu có biết tôi đang nghĩ gì không? Cách đây không lâu, tôi phạm sai lầm bị điều đến thành phố bên cạnh làm công an. Tôi muốn lợi dụng mối quan hệ của cậu, quay trở về thủ đô làm công an. Tôi không muốn làm công an bình thường, tôi muốn làm trưởng công an khu vực. Chuyện này chắc cậu có thể làm được, chỉ dựa vào mối quan hệ của cậu, chẳng phải chỉ là một câu nói thôi sao?”
Sắc mặt Lặc Bân âm trầm, không ngờ người đầu tiên uy hiếp anh ta lại là Tống Viễn Trình. Một tên công an nhỏ bé, không đáng để anh ta bận tâm, bây giờ lại có thể vênh váo tự đắc trước mặt anh ta.
“Tống Viễn Trình, anh nghĩ anh là ai? Anh nói ra, người khác sẽ tin sao?”
Tống Viễn Trình cười lớn: “Cậu Lặc, câu này của cậu thật buồn cười, cậu quên những gì tôi đã nói lúc nãy sao? Lặc Dĩ Sâm và Lặc Bắc Thành có ngoại hình rất giống nhau. Nếu bọn họ gặp mặt, chẳng phải là chân tướng sẽ được phơi bày sao? Nếu bọn họ nhận nhau, sau này còn chỗ cho cậu sao? Một đứa con trai bất tài vô dụng và một vị quân trưởng vừa mới nhận chức. Cậu nghĩ Lặc Dĩ Sâm sẽ lựa chọn ai? Hoặc là, nếu đổi lại là cậu, cậu sẽ lựa chọn ai?”
Lặc Bân siết chặt hai tay, anh ta đã sớm nghĩ đến vấn đề này. Nếu đổi lại là anh ta, anh ta cũng sẽ lựa chọn Lặc Bắc Thành, chứ không phải là anh ta.
Bởi vì anh ta là kẻ bất tài vô dụng, còn Lặc Bắc Thành bây giờ đã là quân trưởng, mười mấy năm sau, rất có thể anh sẽ trở thành Lặc Dĩ Sâm thứ hai.
Đây chính là điều khiến anh ta ghen tị nhất, tại sao anh lại có được thành tựu như vậy, còn anh ta thì không?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT