"Cô nói gì? Nói lại lần nữa cho tôi nghe xem nào." Lặc Bân cho rằng mình nghe nhầm.
Đánh người và gây tai nạn xe cộ tông chết người là hai chuyện khác nhau! Tống Viễn Trình, ngoài miệng thì nói hay lắm, làm việc lại quá tệ, sao không xử lý chuyện cho gọn gàng một chút?
Trịnh Uyển Uyển tiến lên một bước, nói lớn: “Chính là hai ông bà cụ ngày nào cũng mang cơm đến cho anh đấy! Bọn họ bị người ta đánh trọng thương, hiện đang được cấp cứu trong bệnh viện. Bọn họ không có tiền đóng viện phí, bà cụ nhờ tôi đến hỏi anh có đồng ý thanh toán viện phí cho bọn họ không. Nếu anh đồng ý, tôi sẽ báo cáo với trưởng khoa, sau đó liên hệ với đồn cảnh sát, ghi nợ viện phí của hai ông bà cụ vào tài khoản của anh.”
"Tại sao phải ghi nợ vào tài khoản của tôi?" Lặc Bân lập tức từ chối.
Thấy thái độ kiên quyết của Lặc Bân, Trịnh Uyển Uyển nói: “Nếu anh không đồng ý, tôi sẽ quay lại nói với bà cụ. Nếu họ không có tiền, bệnh viện sẽ ngừng điều trị. Tình trạng của hai người họ rất nghiêm trọng, tính mạng đang gặp nguy hiểm.”
Lặc Bân xua tay: “Sống chết của bọn họ thì liên quan gì đến tôi? Đừng làm phiền tôi nghỉ ngơi nữa, đừng ép tôi phải khiếu nại cô.”
Trịnh Uyển Uyển bất lực, chỉ đành rời khỏi phòng bệnh, quay xuống lầu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play