Dịch/Edit: battman_g
Ông chủ chết vào đúng ngày đầu tiên tôi thăng chức. Cũng chính hôm đó, mọi chuyện bắt đầu.
Đáng nhắc đến là, ông ấy chết N lần, và lần nào tôi cũng có mặt ở hiện trường vụ án.
1.
[Giang Miên, cô và nạn nhân có quan hệ gì?]
[Quan hệ cấp trên cấp dưới, ông ấy là sếp của tôi.]
[Theo như thông tin chúng tôi nhận được, công ty của cô tan ca vào lúc 6 giờ tối, vậy thì tại sao vào ngày 18 tháng 7, lúc 8 giờ cô vẫn còn có mặt ở công ty?]
[.....Tôi ở lại tăng ca.]
Tôi đang nói thật. Làm công việc thiết kế, mấy ai có thể tan làm đúng giờ đây!?
[Đồng nghiệp cô đã khai rằng cô từng phát ngôn về việc muốn giết ông chủ.]
Mặt tôi ba dấu chấm hỏi, may thay não tôi vẫn phản ứng kịp, khiến tôi hồi tưởng lại những chiến tích vĩ đại trong bộ môn chửi rủa ông chủ cùng 18 đời tổ tông nhà ông ấy sau vô số lần tăng ca sửa lại đồ án.
[Tôi chỉ chửi chút cho sướng mồm thôi. Với lại, tôi vừa mới thăng chức, giết ông chủ chẳng phải là tự chặt đứt tiền đồ của mình hay sao?]
Không đợi vị cảnh sát kia đáp, tôi lại thêm: [Nếu thật sự là tôi làm, tôi đã bỏ chạy từ lâu...]
Người báo cảnh sát là tôi, phát hiện thi thể cũng là tôi, nhưng mà tôi không giết ông chủ đâu chú cảnh sát ơi!!!
Ông chủ chết lúc nào tôi còn không biết mà!
Hỏi tôi có sợ không ư?
Còn phải nói à.
Chân tôi đã mềm nhũn từ lâu, đến bây giờ vẫn còn run lẩy bẩy đây này.
Sau khi tăng ca, tôi vẫn nhìn thấy ánh sáng lờ mờ trong phòng làm việc của sếp. Với nguyên tắc tiết kiệm là quốc sách cùng với quy định nộp phạt ngặt nghèo của công ty chúng tôi, tôi toan sang đó tắt đèn.
Không ngờ tôi lại thấy được khung cảnh vừa đẫm máu vừa kinh hoàng kia, ông chủ ngồi trên ghế, đầu ngửa lên trần nhà, khuôn mặt dữ tợn, sống lưng tôi lạnh toát.
Thực ra người chết và tôi cũng chẳng tính là thân quen gì, nhưng chung quy cũng là chuyện xảy ra trước mắt mình, dù là lớn gan như tôi đây cũng không thoát khỏi một phen gai ốc đầy mình.
Chú cảnh sát đánh mắt qua chỗ tôi: [Trước tiên cô hãy tiến hành đối chiếu dấu vân tay, tình hình cụ thể vẫn còn phải đợi kết quả giám định từ phía pháp y.]
[Được.]
Dù sao nhân chứng có pháp y, vật chứng có CCTV, ở lại đồn cảnh sát một đêm cũng chẳng có gì to tát. Sáng mai quay về, tắm rửa sạch sẽ xong xuôi, tôi vẫn sẽ là công dân mẫu mực tuân thủ luật pháp.
Còn về hung thủ, hy vọng cảnh sát sớm tìm ra, bắt hắn về quy án, nhận một sự trừng trị thích đáng.
Chìm đắm trong những suy nghĩ này, tôi cứ thế thiếp đi trên chiếc ghế đẩu.
Kết quả, sau khi mở mắt, nhìn đồng hồ điện tử trên tường hiển thị thời gian đỏ chói, tôi cứ tưởng mình nằm mơ.
2.
9:25 tối
Tôi véo vào đùi mình một cái thật mạnh, đau đến nghiến răng nghiến lợi.
Không phải mơ!
Sau khi đánh mắt ngó nghiêng tứ phía, mạch máu toàn thân tôi dường như đều bị đông cứng.
Tôi lướt mắt qua bàn làm việc quen thuộc trước mặt, sau đó chuyển tầm nhìn đến phòng CEO cách đó không xa. Qua cánh cửa mở hé của căn phòng, tôi nhìn thấy thi thể thê thảm bê bết của ông chủ.
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Não tôi hoạt động hết công suất để phán đoán về những khả năng có thể xảy ra, vừa suy nghĩ vừa bấm số gọi cảnh sát:
[Alo, xin chào, tôi là Giang Miên của tập đoàn Viễn Thành, là người vừa báo án lúc nãy. Tôi không biết phải giải thích chuyện này như thế nào, nhưng cả tôi và xác của ông chủ tôi đều trở về công ty rồi, các anh nhanh đến đây đón chúng tôi...]
Lời chưa nói hết, một cảm giác đau nhói từ sau lưng truyền đến tim. Tôi ngay lập tức cúi đầu nhìn xuống, là một thanh kiếm dài đâm xuyên qua ngực... của tôi.
Tôi nhịn đau xoay người lại, nhưng mọi thứ đều chìm vào bóng tối. Trước khi nhắm mắt, hình ảnh trước mắt tôi chỉ còn lại con số 9:30 đỏ như máu trên đồng hồ.
Thì ra hung thủ…
...vẫn luôn ở đây!
3
Cơn đau do tim co thắt dữ dội vẫn chưa tan biến, tôi liều mạng hít thở, sau đó choàng mở mắt.
8:30 tối
Nhìn vào thời gian bị lùi lại ở trên đồng hồ, cả sự đau đớn vẫn chưa nguôi ở ngực trái, tôi nhận ra mình đang phải đối mặt với một hiện thực giống như mơ.
Thời gian đang lùi lại, tôi lại lần nữa trở về công ty, trở về hiện trường án mạng trước khi báo cảnh sát.
Tuần hoàn!
Đây là từ ngữ duy nhất tôi có thể dùng để giải thích cho hiện trạng của mình, tôi rơi vào cái chết tuần hoàn vô hạn của ông chủ.
Không kịp nghĩ nhiều, một âm thanh sột soạt thành công thu hút sự chú ý của tôi.
Ngay giây sau, từ trong phòng CEO lờ mờ truyền ra một tiếng kêu thảm thiết. Là ông chủ!
Tên sát nhân đang hành động!
Tôi định sải chân lao về phía trước, nhưng lí trí cản tôi lại.
Một người đàn ông như ông chủ còn cứu không nổi mình, tôi vào đó, chẳng phải dâng mỡ lên miệng mèo à?
Tôi phanh gấp, chuyển hướng, bản năng sinh tồn trỗi dậy, tôi lập tức khuỵu gối thận trọng tiến về phía cửa lớn.
Người bên ngoài muốn vào trong phải mở bằng khóa vân tay, từ bên trong ra ngoài cần nhấn nút điều khiển, hai tấm cửa kính mới có thể mở ra.
Thứ làm tôi căng thẳng chính là, cho dù mở cửa từ bên trong hay bên ngoài, trong đêm tối tĩnh mịch như thế này, động tĩnh chắc chắn không nhỏ.
Nói cách khác, tôi chỉ có thể nhân lúc cửa mở lao ra ngoài mới tránh được kiếp nạn này!
Không may... ngay khi sắp sửa nhấn được vào chiếc nút điều khiển kia, toàn bộ cơ thể tôi chìm vào bóng tối.
Mất điện rồi?
Hay là... có ai đó đóng cầu giao?
Cửa cảm biến điện tử ngừng hoạt động, cho dù kéo thế nào cũng không hề dịch chuyển.
Nỗi sợ hãi và tuyệt vọng bao trùm lấy tôi, ở tầng 23 của tòa nhà công ty, tôi mất đi con đường thoát thân duy nhất.
Nhìn thấy tay của cái bóng trong phòng ông chủ không ngừng chuyển động, bắp chân mất hết sức lực, mềm nhũn ra, tôi ngã ngồi dưới đất.
Khi thật sự phải đối mặt với cái chết, từ đầu đến chân tôi đều đẫm mồ hôi lạnh, tôi không hề bình tĩnh như bản thân tưởng tượng.
[Phịch] một tiếng, bình hoa bên cạnh tôi rơi xuống.
Toang rồi!
Não tôi trở nên trống rỗng, phát ra tiếng ong ong.
Ngay khi tên sát nhân từ căn phòng CEO chuẩn bị mở cửa bước ra, tôi gồng mình bò từ hành lang đến cạnh bàn làm việc.
Nghe tiếng bước chân ngày càng gần, tôi dường như thấy nhịp tim mình trùng với từng bước đi của hắn.
Tôi luống cuống trốn vào khoảng trống dưới gầm bàn.
Cái bóng bị kéo dài bởi ánh trăng ngày càng ngắn, sau đó lập tức dừng lại, hô hấp của tôi cũng theo đó ngưng trệ.
Tôi không dám phát ra tiếng, cơ thể ngồi xổm cứng đờ, không dám nhúc nhích, nhịp tim dường như cũng trở nên chậm chạp hơn.
Sao, sao lại không cử động nữa?
Tôi dùng sức bịt chặt miệng và cả mắt, sau đó hơi hơi nghiêng người, rùng mình, tự an ủi bản thân, ta không thấy người, người cũng chẳng thấy ta.
[Meo~]
Đột nhiên, con mèo Tiểu Mi của công ty bỗng kêu lên một tiếng, cứu tôi thoát khỏi dầu sôi lửa bỏng. Nghe tiếng bước chân xa dần, tôi chỉ hận không thể lập tức đưa mèo con về nhà lập đàn cúng vái.
Tôi căng thẳng ngồi dưới gầm bàn gần một tiếng.
Hung thủ đã đi chưa?
Tôi dỏng tai lên nghe ngóng động tĩnh từ bên ngoài, đồng thời lớn gan duỗi một chân ra ngoài, cảm giác tê dại đau mỏi truyền thẳng đến dây thần kinh ở chân.
Ngay giây sau, mặt tôi hoàn hảo tiếp đất.
Tôi nghiến răng nghiến lợi chửi thề trong câm lặng, đợi chân hết tê, tôi mới lồm cồm bò ra khỏi gầm bàn.
Công ty tối đen như mực, không khí phảng phất một mùi máu tươi tanh tưởi.
Tôi nhíu mày, thận trọng tiến về phía cánh cửa cảm biến điện tử, nó vẫn y nguyên, không hề lay chuyển.
Đột nhiên tôi nhớ ra...công ty còn có một lối thoát hiểm!
Hình như nãy giờ không có bất kỳ âm thanh nào vang lên, không lẽ tên sát nhân…
Sống lưng đột nhiên lạnh toát, tôi lập tức ngoái đầu, nguồn sáng đỏ mờ trên tường thay đổi từ 9:29 thành 9:30.
--Chết mẹ, ẩu rồi!