Dịch/Edit: battman_g
4.
Kim phút từ từ dịch đến số 12, thời gian nhảy lên 1 giờ.
1 giờ chiều.
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi vui mừng thấy khung cảnh an toàn trong giờ làm việc, nhưng vẫn không dám hấp tấp hành động.
Kinh nghiệm nhiều năm cho thấy, nhà vệ sinh có lợi cho việc suy nghĩ.
Cho nên tôi vừa ngồi xổm trên bồn cầu, vừa suy xét làm thế nào để thoát khỏi vòng tuần hoàn và không bị giết chết.
Sau khi tự mình trải nghiệm nỗi sợ hãi khi tính mạng bị đe dọa, tôi có chút hâm mộ sếp. Ông ấy vốn không hề biết trước hôm đó mình sẽ gặp bất hạnh.
Khoan khoan... hôm đó?
Tim tôi bỗng chốc thắt lại, tôi mở ghi chú trên điện thoại ra ghi chép, nó hẳn sẽ giúp ích trong việc sắp xếp lại mớ suy nghĩ đang hỗn loạn trong đầu.
Tôi nhớ đến lần đầu tiên bị thẩm vấn ở đồn cảnh sát, tôi tăng ca đến hơn 10 giờ.
Lần đầu tiên tiến vào tuần hoàn, tôi quay về 9h25 tối, ông chủ đã chết, còn tôi, sau khi báo cảnh sát đã bị đâm một nhát chí mạng.
Lần thứ 2 tuần hoàn, thời gian đã lùi lại.
8h30, vừa đúng lúc quá trình giết người xảy ra, và tôi cũng không thể thoát khỏi bàn tay của kẻ sát nhân.
Thời gian không có quy luật, cũng không có bất kỳ manh mối nào cả.
Rốt cuộc điểm mấu chốt là gì?
Thời gian tử vong?
Hay ngày tử vong?
Tôi chỉ có thể tự mình điều tra!
Ngay lúc tôi cảm thấy nếu mình không ra ngoài thì đồng nghiệp chắc chắn sẽ lao vào túm cổ lôi tôi ra, tôi lại nghe thấy tiếng bước chân cùng âm thanh nói chuyện vang lên, ngay trước bồn rửa tay.
[Cô biết gì chưa, bồ nhí của ông chủ mấy ngày trước đã lên làm chính thất rồi.]
[Thật hay giả thế, ông chủ còn chưa đá cô ta à? Đã qua bao nhiêu người như thế, đâu có ai dám đẩy bà cả xuống để leo lên. Không phải ông chủ còn phải dựa vào nhà vợ à?]
[Thế là cô chưa biết rồi, cô còn nhớ vụ scandal bán đồ rởm nổi như cồn đợt trước không? Chính sếp ngáng chân bố vợ, khiến nhà vợ rớt đài, ông ta còn đang chuẩn bị thu mua nguyên vật liệu đấy.]
.…
Tôi rơi vào tuần hoàn... không lẽ là để cứu lão sếp không có chút nhân tính này?
Ngẫm lại thì ngoại trừ việc chạm mặt hung thủ trong quá trình gây án dẫn đến việc bị sát hại đến 2 lần.
Thì lần đầu tiên, lúc ngủ quên ở phòng tạm giam ở đồn cảnh sát, tôi cũng rơi vào tuần hoàn.
Xem ra ông trời muốn tôi làm quý nhân trong sinh mệnh của ông chủ, không lẽ phải cứu ông ta tôi mới có thể thoát khỏi vòng luẩn quẩn quái dị này?
Tôi bắt đầu tập trung suy nghĩ.
Đầu tiên, nhà vợ bị đẩy đến cảnh phá sản, vợ ông ấy là đối tượng hiềm nghi lớn nhất. Đã thế, tiểu tam còn đè đầu cưỡi cổ chính thất, vừa hay là "cọng rơm cuối cùng làm gãy lưng lạc đà", khiến bà ấy muốn cùng “đồng quy vu tận” với ông ta.
Nếu đã có manh mối, vậy bước tiếp theo chính là điều tra, thu thập chứng cứ.
Từ khi bước ra khỏi nhà vệ sinh, mắt tôi chưa từng rời khỏi phòng làm việc của ông chủ.
Có lẽ do ánh mắt quá lộ liễu, đồng nghiệp bên cạnh trượt ghế đến bên cạnh bàn tôi, chọc ghẹo:
[Cô cũng nhìn thấy anh chàng đẹp trai kia rồi à?]
[Trai đẹp nào cơ? Trai đẹp ở đâu?]
Đồng nghiệp trợn mắt nhìn tôi [Chính là khách hàng lớn đầu tiên của công ty chúng ta, giám đốc Trình - Trình Tu, đẹp trai, giàu có. Lúc nãy anh ta đến cô không nhìn thấy hả?]
Nghe thấy cái tên này, đồng nghiệp xung quanh xúm lại bàn tán xôn xao.
[Quan hệ của giám đốc Trình và ông chủ có vẻ rất tốt, nghe bảo đã hợp tác với nhau từ ngày đầu khởi nghiệp.]
[Chậc chậc, đều là ông chủ nhưng bên cạnh người ta chưa bao giờ thấy bóng phụ nữ đâu, nhìn lại ông chủ chúng ta mà xem, sắp kết hôn lần thứ 2 rồi.]
Tôi cười mỉm [Phải biết nhìn xa trông rộng, có thể người ta không thích phụ nữ thì sao.]
[Ơ? Việc này mà cô cũng biết à?]
Một giọng nói trong trẻo pha chút lười biếng vang lên từ phía sau. Tôi vô thức trả lời: [Còn phải nói...]
Ngay sau đó, đồng nghiệp ho khan mấy tiếng rồi quay đầu bỏ chạy.
Tim tôi loạn nhịp, tôi từ từ xoay ghế lại.
Một anh đẹp trai đang đứng sau lưng, vô cùng thong dong tựa vào bàn làm việc, nhìn tôi.
Tôi gượng gạo đứng dậy, cúi người chào hỏi [Giám đốc Trình...]
Trình Tu [Ừm] một cái thật dài, vẻ ngoài đẹp trai cao quý có vẻ như vô hại, nhưng tôi lại cảm thấy có gì đó không ổn lắm.
[Tên gì?] Anh ta hỏi.
Tôi ngại muốn chết, mặt nóng như chiên được trứng, đáp: [Giang Miên ạ.]
Trình Tu híp mắt: [Biết lái xe không?]
Tôi thành thật trả lời: [Biết.]
Vừa dứt lời, một chiếc chìa khóa được ném lên bàn.
[Xuống lầu, lái xe.]
Tôi ngơ ra, lấy việc công trả thù riêng à?
Quả nhiên người đàn ông nhỏ nhen này sẽ không chịu để yên mà.
Nhưng rồi trong tôi lại lóe lên một suy nghĩ.
Sao tôi lại quên mất việc này!
Hôm nay tài xế của ông chủ xin nghỉ phép.
Vào khoảng thời gian này, một vị đồng nghiệp nam nào đó đã xung phong lái xe cho ông chủ và Trình Tu.
Sau khi anh ta trở về liền khoe khoang rằng mình được làm tay sai...à không, làm người thân cận bên cạnh ông chủ và khách hàng lớn.
Tiếc cho tôi vắt óc suy nghĩ cả nửa ngày xem làm thế nào để làm thân với sếp!
Đây chẳng phải là buồn ngủ liền được tặng gối sao!?
Đồng nghiệp nhìn tôi với vẻ mặt thương hại. Y như tôi là con gà trong câu "giết gà dọa khỉ", và là con chim trong "bắn con chim thò đầu ra ngoài" vậy.
Chỉ có tôi vui vẻ trong lòng, cầm chìa khóa đi xuống lầu.
Sau khi cho xe dừng trước cửa công ty chừng 10 phút, ông chủ cùng Trình Tu mới chậm rãi bước ra khỏi tòa nhà.
Ông chủ thấy người lái xe là tôi thì có chút kinh ngạc, đùa đùa: [Xem ra công ty chúng ta chẳng có nhân viên nam nào biết lái xe nhỉ? Vậy mà lại để một cô gái đến lái.]
[Công ty ngài không những tàng long ngọa hổ nhiều, mà tiểu phượng hoàng cũng không ít...] Không đợi cho tôi nói, Trình Tu đã tiếp lời [Vị tiểu phượng hoàng này cũng ghê gớm lắm, vừa nãy chúng tôi chỉ nói chuyện có hai phút ngắn ngủi thôi mà cô ấy đã để lại cho tôi ấn tượng vô cùng sâu sắc. Trùng hợp là cô ấy biết lái xe, nên đành làm phiền một chút vậy.]
Tôi trừng mắt với anh ta qua gương chiếu hậu, nói ai ngọa long tiểu phượng hoàng đấy?
[Tiểu Giang à, cô nói cái gì mà làm giám đốc Trình đây ấn tượng sâu sắc thế?] Ông chủ kinh ngạc hỏi.
[...Được rồi.] Tôi nhìn thẳng vào anh ta qua cái gương: [Tôi nói giám đốc Trình là gay, anh ấy không vui.]
Ông chủ cười không ngậm được mồm.
Mặt Trình Tu đen thui.
Ngay lúc này, tôi bật xi nhan định rẽ trái, mục tiêu là đồn cảnh sát giao thông gần đây nhất.
Đột nhiên, một chiếc xe tải ở làn đường đối diện bất ngờ vượt đèn đỏ.
Tôi bẻ lái gấp để tránh, nhưng không ngờ chiếc xe kia không những không giảm tốc độ mà còn lao nhanh về hướng này!
! ! !
Tôi lập tức đổi hướng, đạp ga lao tới trước đầu cái xe tải.
Chiếc xe kia như thể phải đâm chúng tôi cho bằng được, nó cũng tăng tốc và bám theo.
Cả sếp và Trình Tu ngồi sau cũng đã ý thức được sự nguy hiểm, nhao nhao quay đầu nhìn cái xe phía sau.
[Nhanh! Lái nhanh lên, có người muốn giết tôi!]
Tôi giật mình, vừa giữ chắc tay lái vừa hỏi: [Ai? Ai muốn giết ông? Mau nói đi, ai muốn giết ông?!]
[Cô chú tâm lái cái xe của cô đi!] Trình Tu tức giận trách móc sự mất tập trung của tôi.
Nhìn ông chủ nuốt xuống những lời muốn nói, tôi muốn giết luôn cả ông ta.
[Rốt cuộc là ai muốn giết ông?!] Tôi dùng âm lượng lớn nhất hét lên với sếp.
Không đợi đến lúc ông chủ trả lời, một chiếc xe khác đã lao đến từ bên phải cái ngã ba trước mặt.
Lúc này tôi đã tránh không kịp nữa.
Nhìn chiếc xe đang lao tới qua gương chiếu hậu, cảm giác tuyệt vọng dâng lên từ tận đáy lòng tôi.
[Ầm!]
Một cú va chạm như trời giáng. Túi khí bật ra đập mạnh vào đầu, trước mắt tôi là một mảnh tăm tối.
Không biết đã qua bao lâu, tôi tỉnh lại. Kìm nén đau đớn khắp cơ thể, tôi nghiêng đầu lại nhìn. Hai người máu me be bét phía sau bị ép chặt vào ghế trước, hoàn toàn biến dạng.
Dạ dày quặn thắt, suýt chút nữa tôi đã nôn hết cả ra.
Ba xe va chạm, chiếc xe ở giữa đã bị ép đến mỏng dính, từ kẽ hở ở cửa xe, máu tươi tong tỏng nhỏ xuống. Tôi dùng hết sức đẩy cánh cửa đã biến dạng cạnh ghế lái, nhưng nó vẫn bất động.
Sao có thể như vậy, trời còn chưa tối, thời gian còn chưa đến nữa mà!?
Không lẽ... thời gian không phải điểm mấu chốt?
Mí mắt của tôi không chống đỡ nổi nữa, tầm nhìn ngày một trở nên mơ hồ, chỉ có thể lờ mờ thấy được một người đàn ông mặc bộ đồ lao công màu xanh da trời, đang đứng bên cạnh tôi, chỉ cách một cánh cửa xe.
[Cứu, cứu tôi...] Tôi thều thào.
Sau đó, đối phương tặng tôi một dao.
5.
Lúc ý thức quay lại, tôi ngửi thấy mùi thuốc khử trùng nồng nặc.
Tình huống gì đây? Tôi được bệnh viện cứu sống rồi?
[Đừng ngủ nữa, dịch đã truyền cạn rồi.]
Âm thanh trong trẻo của y tá vang lên, cùng động tác rút kim vô cùng trơn tru.
Cảm giác tê dại từ tay truyền đến, tôi mở mắt, phát hiện bản thân đang ngồi trong phòng truyền dịch.
Ngay lập tức, cơn đau từ tứ chi cùng xương cốt đều đồng loạt xông lên, đau đến nghiến răng nghiến lợi, suýt chút làm tôi ngã quỳ trên nền nhà.
Chị y tá ngơ ra: [Tôi, tôi đâu có mạnh tay đâu...]
Tỉnh táo trở lại, tôi xua tay: [Không sao, là do tôi ngủ đến ngu người nên mơ thấy ác mộng.]
Nhìn hàng dài các ông các bà sắp hàng dài ở bên cạnh, tôi ý thức được...mình lại rơi vào tuần hoàn rồi.
Tôi móc điện thoại ra, đúng như dự đoán, vẫn là ngày 18 tháng 7.
9h rưỡi sáng.
Lần này, thời gian lại sớm hơn trước.
Tôi còn nhớ sáng ngày 18 tháng 7, tôi xin nghỉ nửa ngày phép đến bệnh viện truyền dịch do bị tiêu chảy.
Cũng chính vì như thế tôi mới phải tăng ca để bắt kịp tiến độ công việc, cũng vì thế mà tôi phát hiện ra cái chết của ông chủ, tiến vào 1 series tuần hoàn bất tận.
Không chút do dự, tôi ngửa đầu, mặc niệm.
--Tôi, Giang Miên, lấy bình truyền ra thề, đợi thoát khỏi tuần hoàn, kiếp này tôi tuyệt đối sẽ không tăng ca nữa.
Nửa ngày, tôi thở ra một hơi thật dài.
Nghỉ cũng đã nghỉ rồi, vậy nửa ngày này, tôi đành đi tìm manh mối vậy.
Kế hoạch bắt đầu, tôi định gây ra một vụ va chạm ở trên đường, trực tiếp đưa ông chủ vào thẳng đồn cảnh sát.
Lánh nạn.
Dù sao thâm tâm ông ta cũng biết có người muốn giết chết mình nhưng không báo cảnh sát, nếu tôi lấy cái cớ này báo cảnh sát là có thể giải trừ tuần hoàn, có khi còn nhận được một đôi còng tay bạc ấy chứ.
Tôi thả tay giữ vết kim đâm ra, nhìn dòng người lui tới tấp nập trong phòng truyền, có không ít người nhà bệnh nhân đứng đó, tôi cũng không muốn tiếp tục ngồi thêm nữa.
Tôi vừa đi vừa sắp xếp lại suy nghĩ.
Thời gian tử vong lần này không khớp với các lần trước, nhưng mỗi lần tuần hoàn đều nằm trong hôm nay.
Nếu thời gian không có quy luật, thì có lẽ thứ có vấn đề là ngày tháng.
Nghĩ đến cảnh tượng bị chiếc xe tải kia rượt đuổi sát sao, tôi không khỏi lạnh gáy. Tôi đoán, không lẽ có người muốn ông chủ phải chết vào cái ngày này?
Vậy thì hôm nay có lẽ là một ngày đặc biệt đối với cả ông chủ và hung thủ.
Suy nghĩ này làm tôi có chút khổ não.
Ngoài đi làm ra thì tôi chẳng biết gì về ông chủ cả!
Tiếp cận vợ sếp? Lỡ như người ta là hung thủ, thì lại thành tự kề dao vào cổ à?
Đột nhiên, một khuôn mặt cao quý và đẹp trai xuất hiện trong tâm trí tôi.
---Trình Tu.
Người này quen biết ông chủ đã lâu, hiểu biết của anh ta về ông chủ chắc chắn không ít.
Nhưng trong chuyện làm ăn, Trình Tu là một con hồ ly gian xảo, chưa chắc sẽ moi được tin tức gì từ chỗ anh ta.
Nhớ lại điệu bộ muốn đem tôi ra làm trò cười của Trình Tu càng làm tôi thêm bức bối.
Ăn xong cơm trưa tôi đến công ty một chuyến, vốn dĩ muốn lén lấy được số Trình Tu sau đó liên hệ riêng với anh ta.
Kết quả, đồng nghiệp nói với tôi rằng Trình Tu đã đến từ sáng sớm, khi công ty vừa mở cửa.
[Hơn nữa nhìn có vẻ rất tức giận, còn chỉ đích danh muốn gặp cô.] Đồng nghiệp nhìn tôi với ánh mắt thương hại [Tôi làm việc ở đây lâu rồi nhưng mới lần đầu tiên nhìn thấy giám đốc Trình tức giận đến mức này đấy.]
[Không lẽ là tại lần đó tôi mắng anh ta?] Tôi nghĩ thầm, xong liền tự lắc đầu.
Dựa theo mạch thời gian, lúc này anh ta hoàn toàn không quen tôi.
Chúng tôi không quen không biết, vậy anh ta tức giận kiếm tôi làm cái gì?
Không lẽ.…
Một suy đoán nảy ra trong đầu tôi.
6.
[Chào giám đốc Trình, anh tìm tôi à?] Tôi gõ cửa phòng sếp.
Ông chủ còn chưa tới, Trình Tu ngồi trên ghế, vừa xem điện thoại vừa dựa vào lưng ghế, anh ta liếc nhìn tôi: [Xuống lầu mua giùm tôi một ly Starbucks.]
[.....]
Những người cao quý như anh đây không phải đều uống cà phê rang xay à?
Tôi vô cùng chuyên nghiệp trưng ra một nụ cười thương mại: [Anh uống vị gì? Nhiệt độ bình thường hay làm nóng, bỏ đá không? Cho đường hay cho sữa?]
Tôi thiếu điều muốn hỏi anh ta có cần túi đựng hay không.
[Capuchino nóng không đường.]
Khóe môi Trình Tu khẽ nhếch, y hệt như lúc hỏi tên tôi.
Ba phút sau tôi cầm ly nước trở lại, tên nhỏ nhen này quả nhiên chau mày: [Hết nóng rồi.]
Tôi nắm chặt tay: [Để tôi giúp anh hâm nóng lại.]
[Không cần phiền thế đâu.] Trình Tu cười cười, [Không cần làm phiền cái lò vi sóng, cô xuống lầu mua một ly khác là được.]
Đây đã là lần thứ 5 tôi đi đổi cà phê.
Tôi đập bàn đứng dậy.
[Lần một lần hai thì thôi đi, anh đây còn lần ba lần bốn lần năm thì quá đáng lắm rồi đấy, không phải chỉ là yêu đồng tính thôi sao?! Đã là thời đại mới rồi, tôi còn có thể cười nhạo anh à? Anh đừng có thù dai như thế, chúng ta tốt xấu gì cũng được tính là đã cùng vào sinh ra tử?!]
Khi nghe nửa vế đầu, mặt Trình Tu nhăn nhó như ăn phải ruồi, nhưng đến nửa vế sau, sắc mặt liền thay đổi, anh ta nhìn chằm chằm vào tôi cả nửa ngày mới thốt lên: [Cô cũng...?]
Tôi quét mắt một vòng quanh phòng làm việc, cứ cảm thấy có chút bất an, tôi lại gần Trình Tu, nhỏ giọng: [Tôi thấy ở đây không an toàn, có thể kiếm chỗ nào nói chuyện không?]
Trình Tu mặt đầy hoài nghi nhìn tôi, cuối cùng anh ta chi tiền bao một phòng trong hội sở tư nhân.
Tôi đem những chuyện vừa trải qua kể hết một lượt với anh ta.
Về việc Trình Tu rơi vào tuần hoàn, tôi đoán có thể là do anh ta ở trong cùng một không gian với ông chủ.
Tôi thao thao bất tuyệt một hồi lâu mới nghe anh ta đáp: [Tôi không phải gay.]
[......]
Sau khi biết giá một ly cappuccino ở hội sở này là 680 tệ, tôi không còn muốn giải thích về việc tôi vốn không cười nhạo anh ta vì anh ta là gay nữa.
Đừng nói là thích đàn ông, cho dù Trình Tu có bảo mình thích một chậu xương rồng, tôi cũng sẽ tươi cười khen anh ta có cái nhìn độc đáo.
[Cho nên ý của cô là, chỉ cần Lão Vu không chết, thì chúng ta cũng sẽ không chết?] Trình Tu nhìn chằm chằm vào tôi, quay lại chủ đề chính: [Thế cô thì sao, lần đầu tiên cô vào tuần hoàn như thế nào.... chết à?]
Lão Vu là ông chủ, nguồn cơn của sự đen đủi.
[Sau khi phát hiện thi thể ông chủ tôi đã báo án rồi đến đồn cảnh sát, sau đó tôi ngủ thiếp đi, lúc tỉnh dậy thì phát hiện mình lại trở về hiện trường vụ án.] Tôi thành thật đáp.
Trình Tu trầm tư, ánh mắt anh ta nhìn tôi y hệt như đang nhìn một con quỷ xui xẻo: [Giờ cô nghi ngờ việc này do vợ Lão Vu làm?]
Tôi gật gật đầu, trước mắt chỉ mình bà ấy có động cơ.
Trình Tu trực tiếp bác bỏ: [Không thể. Cô vốn không hiểu được tình yêu bà ấy dành cho lão Vu, năm đó bà ấy tình nguyện mang theo gia sản gả cho Vu Vỹ.]
[Con người rồi sẽ thay đổi.] Tôi cảnh tỉnh Trình Tu, thế gian này, thứ khó dò nhất chính la lòng người.
Trình Tu suy ngẫm một hồi rồi cũng gật đầu tỏ vẻ tán đồng [Vậy cô có kế hoạch gì?]
Tôi nhún vai [Lúc trước tôi cho rằng thời gian là manh mối, nhưng bây giờ đã xác định được ngày tháng mới chính là điểm mấu chốt, kế hoạch ban đầu tôi đề ra chính là tóm gọn anh trước, rồi từ đó moi ra điểm đặc biệt của cái ngày 18 tháng 7 này.]
[Chỉ dựa vào cô? Cũng đòi tóm gọn tôi? Sợ là đến cổng nhà tôi cô còn không vào được, phải thả chó ra đuổi đi...]
[...Cũng không cần công kích cá nhân đến mức này đâu Trình tiên sinh.]
Trình Tu khịt mũi: [Hôm nay là sinh nhật lão Vu.]
[Anh nhớ nhầm không đấy? Ông chủ đã đón sinh nhật vào tháng trước trước nữa rồi, hôm đó còn phát lì xì trong nhóm chat công ty nữa mà.]
[Xem ra cô ngu thật.] Trình Tu sỉ nhục tôi bất cứ khi nào anh ta có cơ hội.
Tôi trừng mắt liếc anh ta [Giờ chúng ta là "hai con châu chấu trên một sợi dây thừng" đấy.]
Hình như sự uy hiếp của tôi có tác dụng.....cũng có thể là anh ta không thèm tranh luận với tôi nữa.
Trình Tu kiên nhẫn giải thích: [Người làm ăn rất tin vào ngũ hành bát quái, mấy thứ đại loại như ngày tháng năm sinh nếu còn không nắm được thì có chút bất ổn.]
À hiểu rồi.
Chả qua sếp sợ bị chê là tiểu nhân chứ gì!
Tôi sờ sờ cằm phân tích: [Nói như thế thì người biết ngày sinh nhật chính xác của ông ấy đều có hiềm nghi.]
Không biết duyên cớ gì khiến tôi vẫn cứ cho rằng bà chủ là người đáng nghi nhất trong vụ này.
Nghĩ một hồi, tôi mới hỏi: [Anh có cách nào tiếp cận được vợ ông ta không? Kiểu như xem được tài khoản ngân hàng của bà ấy ấy?]
Muốn giết người cần thuê sát thủ, mà tất nhiên việc này cũng phải bỏ ra một số tiền lớn.
Lời còn chưa nói hết đã nghe thấy tiếng cười lạnh của Trình Tu: [Cô tưởng ngân hàng nhà tôi mở?]
[Ồ, đọc truyện nhiều quá, tôi cứ tưởng người giàu các anh đều làm được kiểu vậy.] Tôi thốt ra câu này mà mặt không biến sắc.
Có thể thấy anh ta rất cạn lời với tôi: [Tôi là người làm ăn, không phải kẻ tình nghi, pháp luật đối với tôi vẫn đang có hiệu lực.]
[Thế anh có cách nào hay nói xem.]
[Bảo vệ Lão Vu.]
Cuộc thảo luận này đi đến hồi kết bằng ngón giữa của tôi.
7.
Lúc tôi cùng Trình Tu quay về công ty, phòng làm việc của ông chủ đã bị bao vây bởi một tốp đàn ông vạm vỡ.
Đây đều là kết quả cuộc điện thoại vừa nãy của Trình Tu, anh ta gọi tới đây 7, 8 vệ sĩ.
Ông chủ nhìn thấy Trình Tu liền vội vã ra đón.
Tôi cũng bị đồng nghiệp kéo sang một bên, cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt sáng rỡ: [Trình tổng đưa một mình cô ra ngoài làm gì thế?]
[Cô cũng thấy rồi đó, anh ta bắt tôi chạy lên chạy xuống mấy vòng, rõ là cố ý làm khó tôi, anh ta đưa tôi đi làm chân sai vặt, cô hâm mộ?]
Đồng nghiệp an ủi: [Có thể được Trình tổng đưa ra ngoài, kiếm chút tiền tiêu vặt cũng không tệ.]
Tôi trầm mặc một hồi, rồi đột nhiên nhớ ra đống Starbucks lúc nãy đều là tự mình bỏ tiền túi ra mua.
…đích thị là tên khốn kiếp.
Trong phòng CEO, Lão Vu kéo Trình Tu vào chỗ ngồi, sau đó liếc mắt sang đám vệ sĩ: [Lão Trình, cậu đây là đang làm cái gì thế?]
[Tôi lo có người muốn hại ông, nói chung là bây giờ ông đi vệ sinh cũng phải để họ canh chừng.]
Nhìn Trình Tu có vẻ nghiêm túc, Lão Vu cũng cười cười: [Đi vệ sinh theo cũng được, không lẽ ngủ cũng phải theo à?]
Trình Tu nhìn ông ta: [Tối nay ông không về nhà?]
[Lâu lắm rồi tôi không về, thiếu gì một ngày này.] Lão Vu phất phất tay [Còn thiếu một tờ đơn nữa thôi, tôi cũng lười dây dưa, thôi không nhắc chuyện này nữa. Hay là tối nay tụ họp một buổi, uống hai ly?]
Đã là người trưởng thành, chuyện làm ăn vốn chẳng mấy ai để tình cảm cá nhân xen vào.
Cho nên, chỉ cần không dính dáng đến chuyện đời tư, tình bạn bao nhiêu năm của hai người vẫn còn đó.
Vốn Lão Vu chỉ nói đùa, Trình Tu xưa nay là người đứng đắn, đến một cô bạn gái tin đồn cũng không có, càng chẳng để mắt tới mấy chuyện vụng trộm của bọn họ.
Ai ngờ lần này, Trình Tu lại gật đầu đồng ý ngay.
Lão Vu lập tức nhớ tới tin đồn sáng nay Trình Tu đưa một nhân viên nữ ra ngoài, cười đến mức nếp nhăn trên mặt chồng chất ba tầng: [Cậu cuối cùng cũng thông suốt rồi à!]
Trình Tu cũng không nghĩ nhiều, đổi chủ đề rồi bàn với Lão Dư chuyện chiều nay không ra ngoài nữa.
Vì vậy, đến tối khi tôi bị Trình Tu dắt theo đi ăn tụ họp. Đối diện với nụ cười hiền lành của sếp, tôi lại có một cảm giác kỳ lạ khó tả.
Ông chủ uống cạn một ly, cười híp mắt rót đầy ly cho Trình Tu: [Hiếm lắm mới dẫn bạn gái tới, sao không giới thiệu cho mọi người làm quen chút?]
Vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người trong phòng liền đồng loạt đổ dồn về phía tôi.
Trình Tu ngẩn ra một chút, rồi lập tức hiểu ý của Lão Vu: [Ông nhầm đối tượng rồi.]
Tôi cũng chẳng buồn để ý mấy lời đó, vẫn luôn chú ý đến người phụ nữ ngồi bên cạnh ông chủ, suốt buổi chỉ mỉm cười, không lên tiếng. Cô ấy không phải kiểu xinh đẹp nổi bật, nhưng lại toát lên vẻ dịu dàng, khí chất nhã nhặn, khiến người khác dễ chịu.
Bất ngờ nhận ra mọi ánh mắt đều đang nhìn chằm chằm mình, tôi cũng ngẩn người, nghiêng đầu ghé sát Trình Tu, khẽ hỏi nhỏ: [Sao thế, sao ai cũng nhìn tôi vậy?]
Chẳng lẽ là vì ánh mắt tôi vừa rồi nhìn bồ nhí của ông chủ hơi quá lộ liễu à?
Ông chủ thấy vậy thì đập đùi cười lớn: [Còn giả bộ gì nữa, sắp hôn nhau đến nơi rồi còn chối!"
Mặt tôi ba dấu chấm hỏi.
Trình Tu như bừng tỉnh nhìn tôi: [Bảo sao… thì ra cô đang kiếm cớ để thu hút sự chú ý của tôi.]
[Chị em, say rồi à.] Tôi nhét luôn ly rượu vào tay anh ta.
[Còn nói thêm câu nữa, tôi cho cô tuần hoàn tiếp bây giờ.] Trình Tu cầm lấy ly rượu, lười nhác nốc cạn một hơi.
[……]
Tôi trừng mắt nhìn anh ta, cái đồ đàn ông khốn nạn không lý lẽ, nói không lại thì tính động thủ hả?
Ông chủ hình như cũng không ngờ hai đứa tôi cãi nhau được đến mức này. Người phụ nữ ngồi bên cạnh ông chủ thấy vậy liền đứng dậy, giơ ly về phía chúng tôi hòa giải: [Hai người vừa cãi vừa trêu chọc nhau vui thật đấy, tiếc là Lão Vu nhà tôi lại chẳng phải kiểu người như vậy.]
Tôi vội vàng nâng ly lên đáp lễ, há miệng định nói: [Chị…]
Người phụ nữ mỉm cười: [Gọi tôi là Lâm Dung được rồi.]
[Tôi là Giang Miên, lần đầu gặp mặt, mong được chị chỉ giáo.] Tôi cũng cười, rất tự nhiên nâng ly uống cạn.
Cuối cùng cũng biết tên rồi!
Giọng của Lâm Dung mềm mại, dịu dàng, từng câu từng chữ đều khiến người nghe có cảm giác được cô ấy coi trọng, ngưỡng mộ.
Một người phụ nữ như thế này, lại hoàn toàn khác xa với hình tượng tiểu tam chua ngoa đến tận cửa khiêu khích chính thất mà đồng nghiệp tôi vẫn đồn thổi.
Điều này khiến tôi hơi bối rối, chẳng rõ là do đối phương diễn quá giỏi, hay là tin đồn ngoài kia quá ác độc.
[Hôm nay là dịp đặc biệt, tôi cố tình đặt máy bay vận chuyển về một mẻ gan ngỗng cao cấp cho mọi người nếm thử.] Lâm Dung nói xong liền vỗ tay, người phục vụ bên ngoài lập tức đẩy cửa bước vào.
Nhìn Lâm Dung và ông chủ liếc mắt đưa tình, tôi với Trình Tu liếc nhau một cái, cả hai đều lập tức hiểu được cùng một chuyện trong ánh mắt đối phương.
Người phụ nữ này cũng biết sinh nhật thật của Lão Vu!