Dịch/Edit: battman_g

8.

Bữa tối kết thúc, lão Vu say tí bỉ, đến mức phải dựa cả vào người Lâm Dung.

Rời khỏi nhà hàng, Trình Tu đưa cho Lâm Dung một tấm thẻ phòng.

[Giám đốc Trình, vậy tôi đưa lão Vu lên phòng trước.] Lâm Dung đỡ ông chủ bằng một tay, tay kia bấm nút thang máy.

Tôi nhìn ông chủ, do dự vạn phần.

Làm sao cướp được người từ tay tình nhân đây?

Nhìn ông chủ cứ thế bị đưa đi, tôi nhìn sang Trình Tu: [Hay là báo cảnh sát đi.]

Mí mắt Trình Tu giật giật hai cái: [???]

Tôi gấp gáp móc điện thoại ra: [Mua bán văn hóa phẩm đồi trụy, rửa tiền, chọn đại một cái đi!]

Ngay giây sau, một bàn tay lớn với các khớp ngón tay thon dài thẳng tắp giật lấy cái điện thoại trên tay tôi.

Trình Tu bình tĩnh ấn nút thang máy bên cạnh, hất cằm: [Theo tôi lên lầu.]

Cửa thang máy mở ra, Trình Tu dẫn tôi vào một căn phòng, sau khi đóng cửa phòng, anh ta đi thẳng vào nhà vệ sinh.

[Còn ngẩn ra đó làm gì, vào đây!] Trình Tu đột nhiên gọi tôi.

Tôi ngớ ra, vừa khó hiểu vừa kinh ngạc: [Anh đi vệ sinh gọi tôi vào làm gì? Mặc dù chúng ta là chị em, nhưng vẫn chưa thân thiết đến mức độ này đâu nhỉ?]

Bầu không khí yên ắng tầm 2 giây, sau đó Trình Tu từ trong nhà vệ sinh bước ra lôi tôi vào.

Nếu tôi không nhìn nhầm, thì vành tai anh ta đỏ như con tôm luộc trên bàn tiệc lúc nãy.

Có điều, sau khi nhìn rõ không gian bên trong phòng tắm, tôi ngay lập tức nuốt xuống những lời cười nhạo anh ta.

Đây là phòng tắm lớn nhất mà tôi từng thấy trong đời.

Nhưng đây không phải mấu chốt, quan trọng là phòng tắm này liền với căn phòng sát vách bởi một tấm kính trong suốt.

Tôi có thể thấy rõ ông chủ đang nằm trên giường, Lâm Dung đang nhẹ nhàng cởi áo khoác cho ông ta.

Trầm mặc một hồi, tôi nhịn không được nữa đành hỏi: [Nếu tôi nhớ không nhầm, đây là khách sạn của anh nhỉ?]

Gian thương! Biến thái!

Đợi thoát ra khỏi cái vòng tuần hoàn quái quỷ này, tôi sẽ gọi cho 12315* đầu tiên!

*12315: đường dây khiếu nại, tố cáo của nhân dân đến cơ quan chức năng

Trình Tu hiểu ra ý trong lời tôi nói, tôi có thể thấy rõ sắc mặt anh ta đen như đít nồi.

[Chiều nay tôi đã gọi người đến đập tường, cho lắp đặt mặt kính hai chiều, là loại cách âm tốt nhất.]

Tôi ừ, không nói gì thêm.

Qua một lúc, tôi cùng Trình Tu, một người ngồi trên bồn tắm, một người tựa vào tường quan sát bọn họ.

10 phút sau, tôi xoa xoa cái mông đã ngồi đến tê rần của mình.

[Nếu anh dùng cái phòng này để giám sát người ta, vậy anh còn lắp bồn tắm vào đây làm gì? Nhân viên lắp đặt sẽ không nghĩ anh có cái sở thích đặc biệt gì đấy chứ?] Nhìn ánh mắt như muốn giết người của Trình Tu, giọng tôi vô thức nhỏ dần [....Chúng ta cứ xem tiếp thế này à?]

Ở bên kia, quần áo của hai người họ càng ngày càng ít, ôm hôn còn phát ra tiếng khe khẽ.

Thật sự không ngờ rằng bản thân sống trên đời 23 năm...vẫn còn có cơ hội ngắm một màn xuân cung đồ* thế này.

*Sách, tranh về abcxyz thời xưa

Hơn nữa, còn xem cùng một người đàn ông!

Khoảnh khắc quần ông chủ sắp bị kéo xuống, Trình Tu bước đến chắn trước mặt tôi, vành tai ửng đỏ.

[Ra ngoài đợi.]

Tôi vẫn chưa xem đủ: [Á? Hay là đợi thêm chút nữa đi, lỡ như lát nữa xảy ra chuyện gì thì sao?]

Tiếp đó, người đàn ông trước mặt nhấn đầu tôi lôi ra ngoài: [Một đứa con gái xem cái này không biết xấu hổ à.]

[......]

Không phải là anh bảo người ta đập tường à?!

Chính ngay lúc này, một tiếng hét thất thanh của phụ nữ truyền đến từ phòng bên cạnh.

Thật sự xảy ra chuyện rồi!

Khi chúng tôi mở cửa ra, Lâm Dung đang ôm chăn run rẩy, Trình Tu thấy thế liền quay mặt đi, anh ta cúi xuống kiểm tra tình hình Lão Vu.

Lâm Dung một phen khiếp vía vì tôi và Trình Tu đột ngột xông vào, cô ấy hét lên một tiếng, sau khi thấy người vào là chúng tôi mới bình tĩnh trở lại.

Tôi cởi áo khoác tiến đến khoác lên người Lâm Dung, giải thích: [Tôi và Trình tổng vừa ra khỏi thang máy liền nghe thấy tiếng cô, bọn tôi còn tưởng là cô xảy ra chuyện gì.]

[Lão Vu anh ấy, anh ấy...]

Lâm Dung dường như đã rất sợ hãi, khuôn mặt cô ấy tái nhợt và thậm chí không thể nói rõ ràng.

Trình Tu đưa tay lên kiểm tra hơi thở của ông chủ, nhưng rồi sau đó lắc đầu.

Tôi lập tức đứng dậy, bất giác cách xa Lâm Dung: [Vừa nãy không phải vẫn ổn sao, sao lại xảy ra chuyện này?]

Chúng tôi ra khỏi nhà tắm cũng chỉ có nửa phút, hơn nữa sau khi nghe thấy tiếng liền lập tức đạp cửa xông qua, sao lại có thể nhanh như thế này?

Căn phòng này cơ bản không có chỗ nào để trốn.

[Vừa nãy, vừa nãy đang yên đang lành, lão Vu bảo đau tim, thở không nổi, sau, sau đó thì.....]

Lâm Dung vừa khóc vừa nói, trông bộ dạng vô cùng đau khổ.

Trình Tu trầm mặc, mặt Lão Vu xanh tím, ông ấy nhìn có vẻ đúng là chết vì ngạt thở.

Chính cái lúc chuẩn bị báo cảnh sát, tôi vô tình liếc nhìn ra ngoài cửa, và một bộ đồ xanh da trời đậm màu quen thuộc đập vào mắt.

Trong nháy mắt, kí ức về việc bị đâm một nhát trong lần tuần hoàn trước rõ ràng hơn bao giờ hết, ngay cả ngực cũng trở nên đau nhói.

Hung thủ!

Không có thời gian suy nghĩ về việc đó, tôi nhanh chóng phi ra ngoài đuổi theo hắn.

Trình Tu cũng theo tôi chạy ra, vừa chạy vừa hỏi: [Sao thế?]

[Tài xế xe tải chính là hắn, bộ đồ lao công màu xanh da trời, tôi nhớ rất rõ!]

Lúc nói chuyện riêng tôi đã kể hết với Trình Tu, rằng tôi bị hung thủ đâm cho một nhát mới tiến vào lần tuần hoàn tiếp theo.

Cái áo liền quần màu xanh đậm đó, tôi nhớ rất rõ!

Cửa thang máy sắp sửa đóng lại.

Xuyên qua khe cửa, tôi chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt dưới cái vành mũ màu xanh, một đôi mắt phượng màu đỏ, xếch lên trông rất dữ tợn.

Tôi liên tục nhấn nút thang máy, Trình Tu ngẩng đầu nhìn lướt qua số tầng sau đó trực tiếp chạy sang phía cầu thang thoát hiểm ngay bên cạnh.

[Trình Tu!]

Tôi chạy thật nhanh, đèn cảm âm bật sáng cùng với tiếng bước chân bên dưới, tôi không thể đuổi kịp.

Sau khi ra khỏi cầu thang, tôi thở hổn hển như rớt mất nửa cái mạng.

Bên ngoài khách sạn không một bóng người.

Hôm nay bởi vì một loạt các lý do đặc biệt, Trình Tu đã chỉ thị giảm thiểu tối đa số lượng nhân viên và cho họ nghỉ làm về nhà sớm.

Cả Trình Tu và người đàn ông mặc đồ xanh đều đã biến mất.

Vừa định xoay người đi tìm, một người nặng nề rơi xuống trước mắt tôi.

Thân thể người kia tiếp đất với một lực cực mạnh, mạnh đến mức như đâm thẳng vào tim tôi, tim tôi đập như sắp nhảy vọt ra khỏi cổ họng.

Máu bắn tung tóe và gần như bao phủ toàn bộ cơ thể tôi, sau đó máu từ dưới thân người đàn ông loang ra thành một vũng lớn đỏ tươi, đỏ đến nhức mắt.

Tôi giữ nguyên tư thế sắp sửa xoay người đứng đó, bất động một hồi lâu, đầu óc trở nên trống rỗng.

Tôi luôn cho rằng, lúc con người bị khiếp sợ, sẽ thét lên một tiếng thất thanh chói tai giống nhân vật chính trong phim kinh dị.

Hoặc bỏ chạy trong hoảng loạn.

Nhưng bây giờ, tôi không thể di chuyển, thậm chí cổ họng cũng không thể thốt lên bất cứ âm thanh nào.

Đôi mắt người đàn ông kia vẫn đang chớp, cố gắng để nhìn về phía tôi, miệng anh ta mấp máy nhưng không phát ra tiếng.

Trình Tu....

Tôi bàng hoàng quỳ xuống trước người Trình Tu, ghé sát lại cạnh tai anh ấy, lắng nghe âm thanh yếu ớt: [Nhanh....đi...]

[Cái gì....?]

Ngay giây sau, thế giới như quay cuồng, tôi bị Trình Tu kéo vào lòng, ngửa mặt lên trời và không thể động đậy.

Tôi trố mắt nhìn, nhưng không làm cách nào thoát ra khỏi vòng tay của Trình Tu, anh ấy đè tôi xuống để bảo vệ tôi.

Sau lưng Trình Tu, người đàn ông với bộ đồ lao động màu xanh đậm cầm trong tay một con dao sắc bén.

Hắn đâm vào cơ thể Trình Tu từng nhát....từng nhát.

Trong phút chốc, tôi cảm thấy xung quanh yên lặng, chỉ còn lại tiếng dao không ngừng đâm vào rút ra khỏi da thịt.

Tôi há to miệng nhưng không thể phát ra âm thanh, mắt tôi mờ đi, tôi cũng không biết là máu hay nước mắt, nó nóng hổi.

Mắt tôi bị che đi bởi một thứ chất lỏng, tôi nghe thấy chính mình nói: [Trình Tu, đừng chết....]

9.

Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi lại ngửi thấy mùi thuốc khử trùng quen thuộc.

Tôi bất động nhìn chằm chằm vào trần nhà, cho đến khi y tá đến: [Bình dịch cạn rồi.]

Cái đầu tê rần của tôi dần trở lại bình thường, tôi tỉnh táo trở lại, lúc đang định đứng dậy thì chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.

Lần này tôi nằm trên giường bệnh, tôi không truyền dịch ở phòng truyền.

Việc kì lạ hơn nữa là lần tuần hoàn này vừa bắt đầu, nhưng tôi không có cảm giác đau đớn như những lần trước.

Đây rốt cuộc là chuyện gì?

Tôi vừa định đứng dậy rời khỏi giường thì bị y tá ngăn lại: [Cô vừa chịu đả kích lớn, giờ vẫn chưa đi được, phải ở lại quan sát tình hình đã.]

Tôi hỏi y tá: [Tôi bị gì thế?]

[Khách sạn Mộ Dung có người nhảy lầu, mà lại nhảy đúng trước mặt cô, cô bị ngất xỉu cho nên được người ta đưa đến bệnh viện.]

Ngất xỉu?

Tôi ngơ ra hai giây, hỏi một câu hơi ngu ngốc: [Đây cũng tính là ngủ đúng không?]

Lúc ở đồn cảnh sát ngủ thiếp đi liền rơi vào tuần hoàn, theo lí mà nói thì sau khi ngủ phải bắt đầu một vòng tuần hoàn mới mới đúng chứ!

Không lẽ tôi....thật sự thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn này rồi?

Y tá: [Cô bất tỉnh chưa đến nửa tiếng, ai có thể ngủ trong thời gian ngắn như thế được? Hơn nữa, hôn mê là tình trạng hoàn toàn mất ý thức, khác với tỉnh dậy sau giấc ngủ sau khi chịu sự đả kích.]

Giọng y tá không được dịu dàng cho lắm, nhưng cũng đã phần nào làm vơi bớt đi nỗi bất an trong lòng tôi.

Tuần hoàn bắt đầu từ cái chết của ông chủ, nếu không cứu được ông ta thì chắc chắn sẽ không kết thúc được cái tình trạng quái gở này.

Ngày 18 tháng 7 này không ngừng lặp lại, có lẽ đến 12 giờ đêm, nói không chừng.....tất cả mọi thứ cũng sẽ trở về nguyên trạng.

Kệ đi, trước hết phải suy nghĩ xem có thể làm được gì trong khoảng thời gian ngắn ngủi này!

Khoảnh khắc tôi mở điện thoại, tiếng ù ù phát ra kéo dài tầm ba phút.

Nhóm chat công ty như chim vỡ tổ, tất cả mọi người đều đang bàn tán về chuyện của sếp và Trình Tu.

Hung thủ đã bị bắt, hắn khai rằng mình là một nhân viên vệ sinh đã nghỉ việc của khách sạn, đến trộm đồ, lúc đi ngang qua phòng Lão Vu bị phát hiện, Trình Tu đuổi theo hắn cho nên hắn đã giết người diệt khẩu.

Sếp bị ngạt thở vì huyết áp tăng cao sau khi uống rượu, áp suất âm trong tim và rượu trong dạ dày trào ngược vào ống thở.

Tất nhiên tôi không tin những lời này.

Lúc ông ta thở không ra hơi, trong phòng chỉ có một mình Lâm Dung, nhưng bây giờ đã rõ ràng, rằng người ra tay không phải cô ấy.

Cái người mặc bộ đồ lao công màu xanh kia, về cơ bản tôi chỉ mới xác định được đó là một người đàn ông.

Cơ thể hắn gầy và mảnh khảnh, hắn cao hơn tôi.

Đột nhiên, giọng một người phụ nữ vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi.

[Chào cô Giang, tôi là Thẩm Mạn Thu.]

Tôi ngước mắt lên nhìn và có hơi sững sờ.

Người đến là vợ của ông chủ.

Thẩm Mạn Thu rất ít xuất hiện, tôi chỉ mới gặp qua chị ấy vài lần ở tiệc cuối năm công ty tổ chức.

Tôi liếc nhìn cánh cửa phòng bệnh đang mở, vội vàng chào hỏi: [Chào chị, chị nhận ra tôi sao?]

Cả ông chủ và Trình Tu đều đã chết.

Người duy nhất được lợi có vẻ như chỉ còn mỗi chị ấy, người thực sự nắm quyền điều hành công ty.

Nhưng câu hỏi giống như ép cung của chị ấy lại làm tôi khó hiểu: [Cảnh sát nói lúc Lão Vu xảy ra chuyện cô cũng ở hiện trường, cô Giang là nhân viên công ty đúng không? Rốt cuộc cô có quan hệ gì với lão Vu?]

[.....]

Chồng chị vừa mất, mà giờ chị đến đây chất vấn tôi có quan hệ như thế nào với ông ấy?

Đợi đã.

Không lẽ Thẩm Mạn Thu cho rằng tôi với Lâm Dung là cùng một loại người?

Nghĩ đến những thủ đoạn xấu xa mà chị ta có thể làm, tôi quyết đoán phủ nhận: [Tôi là bạn gái Trình Tu, anh ấy đưa tôi theo cùng tham gia tiệc tối.]

Lời vừa dứt, sắc mặt Thẩm Mạn Thu dịu hẳn đi.

Một lúc sau, chị ta lại lên tiếng, giọng điệu khá là kiên định: [Tôi nghi ngờ cái chết của Lão Vu và Trình Tu không giống lời cảnh sát nói, mà có người lên kế hoạch giết hai người họ!]

Sự thẳng thắn của Thẩm Mạn Thu làm tôi không kịp đề phòng.

Suy đoán của chị ta vốn không làm tôi kinh ngạc, bởi chị ta đang nói sự thật.

Nhưng tại sao chị ấy lại đến đây để nói chuyện này với tôi?

Nếu chị ta là trùm cuối, giờ chỉ cần quang minh chính đại tiếp quản công ty và thừa kế tất cả di sản của Lão Vu là được, sao phải mất công đến tận bệnh viện nói chuyện này với tôi.

Không phải muốn đập tan những nghi ngờ của tôi đó chứ?

Tôi nghiêm túc đong đếm lại trọng lượng lời nói của mình.

Nhẹ như lông hồng.

Tôi không thể không bị lung lay.

[Vậy sao chị lại tìm tôi?]

Tôi trực tiếp bày tỏ sự nghi ngờ của mình.

Vẻ mặt Thẩm Mạn Thu bình tĩnh: [Tôi tưởng cô cũng là tình nhân của Lão Vu....vậy mà cô lại là bạn gái Trình Tu, cô cũng muốn làm chút chuyện gì đó có ích cho Trình Tu đúng không?]

Tiếp đó, chị ta nhét vào tay tôi một tấm danh thiếp.

[Có người theo dõi nên tôi không thể ở lại đây lâu được, ban đêm cô hãy đến địa chỉ này tìm tôi.]

Thẩm Mạn Thu vội vàng đến, cũng vội vàng rời đi.

Nhìn tấm danh thiếp đề 'Trại an dưỡng Mặt Trời' trên tay, tôi rơi vào trầm tư.

Chân tướng khó bề phân biệt, thậm chí đến thông tin mà cảnh sát đưa ra, cũng khác hẳn những gì mà tôi tận mắt nhìn thấy....

Lời Thẩm Mạn Thu nói tôi không biết bản thân có thể tin được mấy phần, những tôi chỉ còn cách thử một lần.

Rời khỏi bệnh viện, trời đêm thưa thớt những ngôi sao, tôi đứng bên đường vẫy tay gọi một chiếc taxi, ngồi vào hàng ghế sau.

[Sư phụ, đến địa chỉ này.] Tôi đưa danh thiếp về phía bác tài rồi lập tức rụt về.

Tôi nhìn người tài xế đeo khẩu trang phía trước, sau đó dời ánh mắt sang kính chiếu hậu, đó là một đôi mắt u ám như rắn.

Đôi mắt phượng đỏ lừ đầy địch ý khi cửa thang máy từ từ đóng lại chợt lóe lên trong đầu tôi.

Hung thủ lại xuất hiện rồi!

Lần nữa gặp lại hung thủ, trong đầu tôi ngập tràn bộ dạng toàn thân máu me của Trình Tu.

Tôi đặt tay lên chỗ mở cửa xe, đúng như dự liệu, nó đã bị khóa.

Bị nắm thóp rồi!

Lại nữa, chỉ thiếu chút nữa thôi là có thể biết được Thẩm Mạn Thu định nói chuyện gì với mình rồi!

Hung thủ đeo găng tay trắng, trong tay hắn cầm một con dao ngắn, hắn nhìn chằm chằm về hướng tôi.

Đến lúc này rồi mà hắn vẫn cẩn thận đến mức không thốt ra một lời.

Khi con dao kia đâm về phía tôi thì điện thoại trên tay tôi cũng đập vào mặt hắn.

Tôi cố gắng vùng vẫy, vũng vẫy để thoát chết, nhưng vẫn thất bại, con dao kia đã cắm sâu vào ngực tôi.

10.

Tôi lại chết.

Khi tôi gặp lại Trình Tu, mùi thuốc khử trùng đã làm tôi choáng váng mất một lúc.

Thấy tôi mở mắt, anh ta cà lơ phất phơ nói với tôi: [Yô, tới rồi đấy à? Xem ra không có tôi thì chẳng nên cơm nên cháo gì!]

[......]

Một cái người chết sớm hơn tôi như anh, có tư cách gì mà nói người ta?

Y tá tới rút kim cho tôi liếc nhìn Trình Tu, sau khi bị phát hiện liền gấp gáp quay đi, hướng về phía tôi dặn dò: [Trở về nhớ để ý đến dạ dày, đừng có ỷ trẻ tuổi mà hành động dại dột!]

Tôi cười cười gật đầu coi như đã hiểu, sau đó nhanh chóng kéo tay Trình Tu rời khỏi bệnh viện.

Kìm lại đầu mũi chua chua với những giọt nước mắt sắp rơi, tôi trừng mắt nhìn anh ta, sau đó quay lại chủ đề chính: [Tôi vừa có một phát hiện lớn!]

Trình Tu lại đưa tôi đến cái hội sở lần trước, gọi hai ly cappuccino.

Tôi nhấp một ngụm cà phê, khẽ nói: [Chúng ta hòa rồi.]

[Hòa cái gì?] Trình Tu ngờ vực hỏi.

Thấy anh ta chẳng nhớ gì, tôi bất bình: [Starbucks đó anh giai, anh hành hạ bắt tôi đi mua đống cà phê kia, bà đây trả tiền hết chứ ai!]

[....Không có tiền đồ.]

Tôi xì một tiếng, sau đó đem chuyện Thẩm Mạn Thu đến tìm mình sau khi anh ta chết kể lại hết toàn bộ.

Trình Tu rất biết nắm bắt trọng điểm [Chị ta bảo có người theo dõi mình?]

Tôi gật đầu [Chị ta còn bảo đêm đó tôi hãy đến tìm chị ấy, nhưng không ngờ vừa ra khỏi bệnh viện, tài xế taxi vừa gọi đến lại là hung thủ.]

[Trùng hợp thế à?] Ánh mắt anh ta nghiêm túc [Xem ra chúng ta phải đến trại an dưỡng một chuyến.]

Trình Tu cho rằng nếu việc cứu lão Vu không đem lại kết quả, thì nên bắt đầu điều tra từ kẻ tình nghi trước.

Lúc tôi và Trình Tu có mặt ở trại an dưỡng, vừa đúng giờ thăm bệnh.

Nhân viên của trại ngăn bọn tôi lại [Hai người tìm ai?]

Tôi lập tức đáp [Thẩm Mạn Thu.]

Không ngờ, dì y tá lật một lượt hết cuốn sổ rồi nói với chúng tôi: [Không có ai tên Thẩm Mạn Thu.]

[Vu Vỹ thì sao?] Trình Tu nói tên ông chủ.

[Vu Vỹ cũng không có, chắc hai người tìm sai chỗ rồi?]

Liên tục ú ớ, dì y tá bắt đầu trở nên cảnh giác và nghi ngờ mục đích đến đây của chúng tôi.

Tôi nhanh chóng xua xua tay, chuẩn bị kéo Trình Tu rời khỏi đó.

Bất ngờ, Trình Tu chỉ vào một bệnh nhân trong viện: [Cô ấy, bọn tôi tìm cô ấy, Lưu Viện Viện.]

Tôi mở to mắt nhìn Trình Tu, anh hai, anh diễn tuồng đấy à?

Dì y tá lật sổ sách, sắc mặt nhìn chúng tôi cũng hòa hoãn hơn.

Tôi sốc toàn tập.

Nói mò vậy mà đúng rồi?!

Đây không phải người thân của anh ta đấy chứ? Tôi lại được chứng kiến một màn ân oán nhà hào môn à?

Dì y tá nhìn sang cô ấy để đối chiếu danh tính, sau đó nói: [Ờ, lần này đúng rồi, nhưng hai người nhớ nhầm rồi, người đưa Lưu Viện Viện đến đây mới tên Thẩm Mạn Thu.]

[Xin lỗi dì, đầu óc cô ấy không tốt lắm.] Trình Tu cười ôn hòa, dì y tá có vẻ rất vừa mắt anh ta.

Tôi âm thầm giơ nắm đấm, có anh mới đầu óc không tốt ấy.

[Khoan đã, thẻ thăm bệnh của hai người đâu?]

Dì y tá ngăn bọn tôi lại lần nữa.

Cũng may Trình Tu phản ứng nhanh, giả vờ moi túi quần tây lục túi áo vest, sau đó nhẹ giọng [Ya] một tiếng, anh ta nhìn dì ấy với ánh mắt cầu khẩn [Quên mang theo rồi, dì à, có thể cho bọn cháu vào trước đã không?]

Dì y tá bị vẻ đẹp trai sáng loáng của anh ta làm lung lay mất hai giây, quyết đoán nói: [Không được.]

[.....Làm phiền dì rồi.] Tôi nói xong liền kéo Trình Tu đi, vừa đi vừa trách: [Ra khỏi nhà đã bảo anh nhớ mang đi rồi, đúng là không được tác dụng gì! Dì à, bọn cháu về lấy rồi sẽ quay lại.]

Trở về xe, tôi lại có một ngàn câu hỏi vì sao muốn hỏi Trình Tu [Cái cô Lưu Viện Viện đó là ai? Hơn nữa lại còn là người được Thẩm Mạn Thu đưa đến? Thế việc Thẩm Mạn Thu muốn tôi đến đây có phải liên quan đến Lưu Viện Viện không?]

[Lưu Viện Viện trước đây là nhân viên công ty tôi, cô ta từ chức, sau đó trở thành tình nhân của Lão Vu, Lâm Dung lên thớt sau cô ta.]

[Xem ra làm tình nhân của sếp tôi đãi ngộ còn tốt hơn làm việc ở công ty anh!] Tôi xì xì hai tiếng.

Trình Tu nhướng mày, nói tiếp: [Khoảng thời gian đó Lão Vu vẫn còn nương nhờ nhà Thẩm Mạn Thu, nên mới cắt đứt quan hệ với Lưu Viện Viện để bày tỏ sự quyết tâm, còn về việc cô ta sao lại ở trại an dưỡng này thì tôi cũng không rõ.]

[Thẩm Mạn Thu bảo tôi đến đây.....có lẽ là vì Lưu Viện Viện] Tôi suy nghĩ một chút rồi hỏi [Anh có cách nào để có một cái thẻ thăm bệnh không?]

Trình Tu nhún vai: [Vô dụng thôi, đã đánh rắn động cỏ rồi, nếu có thể thuận lợi vào trong kia còn dễ nói, đằng này đã bị ngăn lại từ cửa vào, cho dù có nói ra bao nhiêu thông tin đi nữa, giờ có lẽ bên phía viện cũng đã thông báo cho Thẩm Mạn Thu rồi.]

.....Điều quan trọng nhất là, những gì hai người họ biết hiện giờ, là điều mà Thẩm Mạn Thu vốn chưa tiết lộ....

Tôi phản bác anh ta: [Nếu đã bứt mây động rừng rồi, chi bằng chúng ta tương kế tựu kế đi.]

[Cô có ý gì?]

[Cứ nói là Lão Vu nhờ anh giúp ông ấy tìm Lưu Viện Viện. Thẩm Mạn Thu lại bảo tôi tới đây, có lẽ là có tin tức gì muốn báo cho tôi biết.]

[Cũng được, không ngờ cô cũng có lúc có ích.]

Sau khi chê bai tôi xong anh ta liền đi gọi điện thoại.

Chưa đầy 10 phút đã có người hack vào hệ thống của trại an dưỡng và thêm thông tin của hai chúng tôi vào. Còn tốt bụng đưa thẻ thăm bệnh đến tận nơi.

Giờ tôi không có thời gian để phàn nàn về sức mạnh của đồng tiền và sự hoành hành ngang ngược của nó nữa, bởi quả thực hiện tại tôi rất cần sự giúp đỡ đơn giản nhưng thô bạo này.

Lúc chúng tôi tiến vào đó một lần nữa, người canh cửa đã thay ca, hai chúng tôi đưa thẻ ra và thuận lợi đi vào.

[Chỗ của Lưu Viện Viện ở đâu thế?]

[Tôi có biết đâu.]

[Anh đã cho người hack vào hệ thống rồi sao mà không xem luôn người ta ở chỗ nào?]

[.....Gia Cát hành sự chính là nói người như cô đấy.]

Tôi vừa đi vừa đấu võ mồm với Trình Tu, mắt không quên liếc ngang ngó dọc nhìn vào trong mấy cánh cửa phòng.

Khi ngang qua một căn phòng tối đen, bước chân tôi ngưng trệ, tôi túm lấy Trình Tu nấp vào một bên.

Trên mỗi cánh cửa đều có một cái cửa sổ trượt nhỏ, tim tôi đập loạn nhịp sau khi nhìn thấy dáng vẻ người phụ nữ trong phòng.

Thẩm Mạn Thu!

[Thả tôi ra! Tôi phải giết Vu Vỹ!]

Một giọng nữ lanh lảnh chói tai vang lên.

Trình Tu mở miệng, tôi thấy rõ khẩu hình anh ta, là một cái tên Lưu Viện Viện.

Lợi dụng góc nghiêng của tường để nấp, tôi dán vào tường để nhìn vào trong phòng.

Lưu Viện Viện đang bị y tá đè xuống đất, giãy giụa kêu gào.

Thẩm Mạn Thu quay lưng lại với bọn tôi, tôi không thấy được biểu cảm của chị ta.

Sau đó, trong phòng truyền ra âm thanh không vui không buồn của Thẩm Mạn Thu.

[Tôi biết lão Vu có lỗi với cô, cô cứ phối hợp trị liệu đi, tôi sẽ giúp cô mời bác sĩ giỏi nhất đến.]

Lưu Viện Viện vẫn giãy giụa không ngừng, cô ta liên tục lặp lại một câu: [Tôi phải giết Vu Vỹ!]

Thẩm Mạn Thu thở dài, chị ta cúi xuống nhặt một con búp bê toàn thân bị đâm thủng lên, đưa cho Lưu Viện Viện.

Cô ta sau khi nhận lấy nó thì mắt đỏ hoe.

Lưu Viện Viện quăng con búp bê xuống đất rồi lại nhặt lên ôm vào lòng hết lần này đến lần khác, rất rõ ràng rằng cô ta đã xem con búp bê này là ông chủ.

Tôi không khỏi hoang mang và tò mò hơn.

Thẩm Mạn Thu bảo tôi đến đây, không lẽ chị ta nghĩ Lưu Viện Viện là hung thủ?

Nhưng nhìn đi, Lưu Viện Viện bị điên rồi.

Đừng nói giết người, có khi đến thuê sát nhân còn không nổi!

Nhưng Thẩm Mạn Thu biết rõ mối quan hệ giữa Lưu Viện Viện và Lão Vu.

Sao lại có lòng tốt tìm bác sĩ giỏi, còn đưa đến ở một trại an dưỡng tốt như thế này?

Thế này cũng tốt bụng quá mức rồi đấy.

Nếu đổi lại là tôi thì không đánh cho tiểu tam phải vào đây ở là phúc ba đời rồi.

Tôi nhìn Trình Tu, biểu cảm của anh ta cho thấy mình không hề bất ngờ trước việc Thẩm Mạn Thu làm.

Còn chưa kịp suy nghĩ, Thẩm Mạn Thu đã kết thúc buổi thăm bệnh.

Trình Tu và tôi nhanh chóng lách sang một cây cột lớn để trốn.

Y tá ra khỏi phòng sau đó khóa cửa lại, Thẩm Mạn Thu cũng không gấp gáp rời đi.

Hai người họ đứng nói chuyện ngay hành lang.

Thẩm Mạn Thu: [Y tá Hoàng, trình trạng của cô ấy lúc ổn lúc không, hơn nữa lần trước sẩy thai đã làm cơ thể vô cùng suy nhược, bình thường lúc tôi không ở đây, đành làm phiền anh rồi.]

[Chị không cần cảm ơn, đây là việc tôi nên làm. Chẳng qua là anh trai cô ấy cứ cách năm ba hôm lại đến một lần....rồi cầm số tiền chị để lại cho Lưu Viện Viện dùng khi cấp bách đi, nói chị chỉ đang diễn kịch bỏ tiền ở đó, nếu anh ta không cầm đi thì trước sau gì chị cũng sẽ lấy về lại thôi...]

Y tá Hoàng bực bội nói: [Không phải anh ta nói chúng tôi liền đưa cho đâu, mà là muốn cướp đi cho bằng được.]

Lời vừa dứt, Thẩm Mạn Thu chau mày.

Y tá Hoàng càng nói càng tỏ ra ủy khuất: [Tôi nghe nói anh trai cô ấy cũng từ trại này ra đấy, còn từng giết người! Thế nên chúng tôi mới không dám cản lại.]

Nghe đến hai chữ giết người, lưng tôi túa ra một tầng mồ hôi lạnh.

Thứ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi, chính là tên hung thủ mặc bộ đồ lao công màu xanh.

Không lẽ.....

Tôi khẽ cụp mắt suy nghĩ.

Kết hợp với những thông tin nghe được, tôi mạnh dạn đưa ra suy đoán.

Nghe cuộc đối thoại của hai người họ, biết được Lưu Viện Viện từng vì ông chủ mà sảy thai.

Bởi vì một chuyện nào đó, Lưu Viện Viện hận lão Vu, kể cả khi đã bị điên trong đầu cũng chỉ có suy nghĩ muốn giết ông ấy.

Trước mắt Lưu Viện Viện không có năng lực làm việc này, nhưng cô ấy có một người anh trai từng giết người, anh ta cũng có địch ý đối với Thẩm Mạn Thu.

Giết ông chủ tôi để báo thù cho em gái, cũng không phải không có khả năng.

Càng nghĩ manh mối càng rõ ràng, tôi dường như có thể dần thấy được đường về nhà rồi.

Sau khi rời khỏi trại an dưỡng, tôi hỏi Trình Tu: [Anh nói nếu anh bị phản bội, anh cũng sẽ khoan dung với kẻ thứ ba chứ?]

Không cần nói rõ Trình Tu cũng hiểu tôi đang nói gì.

Không biết có phải trực giác của tôi sai không, vì tôi cảm thấy anh ta từ đầu tới cuối đều không hề nghi ngờ Thẩm Mạn Thu.

Đúng như dự đoán, nhân lúc dừng đèn đỏ, anh ta nhìn tôi.

[Có một việc cô chưa biết, là trước đây lão Vu từng bị bắt cóc, Thẩm Mạn Thu vì cứu ông ấy mà suýt mất mạng đấy, một người sẵn sàng hi sinh để ông ấy được sống, tôi thật sự không nghĩ ra lí do gì khiến chị ta phải ra tay giết người mình yêu sâu đậm.]

[Thế chị ta đối xử tốt với một kẻ thứ 3 như thế làm gì?] Tôi vẫn không hiểu.

Đèn tín hiệu chuyển xanh, Trình Tu vừa chỉnh cần số vừa phân tích: [Có lẽ là giúp lão Vu hành thiện tích đức, huống hồ việc ngoại tình của lão đã không còn là việc năm một, năm hai nữa. Hai người họ kết hôn đã được mười năm, nếu muốn ra tay, Thẩm Mạn Thu thực ra đâu cần phải đợi đến tận hôm nay.]

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ suy ngẫm.

Tình yêu cao cả như một đức thánh mẫu, trên đời thực sự tồn tại sinh vật như vậy sao?

Tuy nhiên, những nghi ngờ của tôi đã nhanh chóng tan biến.

Bởi vì Trình Tu nhận được một cuộc điện thoại, sau đó anh ta lại đưa tôi đến hội sở, ném cho một một xấp văn kiện.

Tôi mở ra xem, là tư liệu về Lưu Viện Viện và anh trai cô ấy, Lưu Hạo.

Tôi run rẩy dùng tay che đi nửa khuôn mặt trên tấm ảnh chứng minh, sự côn đồ và hung dữ giữa hai hàng lông mày như đập thẳng vào tim tôi.

Trình Tu bắt chéo chân: [Nếu tôi nhớ không nhầm, cô nói anh ta từng làm việc bán thời gian trong một khách sạn, giờ còn sớm, trước hết chúng ta hãy tìm chứng cứ có thể tống anh ta vào đồn cảnh sát.]

[Đúng, cảnh sát đã điều tra về hắn sau khi anh chết, mặc dù tôi không tin, nhưng hắn khai sau khi ăn trộm đồ khi làm việc ở khách sạn xong thì...]

Toàn thân tôi cứng đờ.

Không đúng!

Trước lúc Thẩm Mạn Thu đến bệnh viện, tôi đã xem qua nhóm chat công ty, lúc này hung thủ đã sa lưới.

Nhưng lúc vừa ra khỏi bệnh viện, tôi đã tận mắt nhìn thấy hung thủ trên taxi.

Lại một lần bỏ mạng dưới tay Lưu Hạo!

Tôi thở dài một hơi, nhìn về phía Trình Tu: [Anh còn nhớ không? Tôi nói tôi bị giết trên một chiếc taxi trên đường đến trại an dưỡng, lúc đó hung thủ đáng lí ra phải ở đồn cảnh sát mới đúng, chỉ có hai khả năng, hoặc là người vào đồn cảnh sát không phải Lưu Hạo, hoặc là có người đã lén đưa được Lưu Hạo ra ngoài....]

Nói đến đây, tôi bất giác rùng mình.

Cho dù là báo thù cho Lưu Viện Viện, một người vừa ra khỏi trại không lâu như Lưu Hạo, căn bản không có khả năng làm được chuyện này.

Chắc chắn có kẻ thao túng!

Tôi gục xuống cái sofa da: [Tiếp theo phải làm gì đây? Ông chủ hôm nay vẫn sẽ hẹn đi ăn cơm đúng không?]

Trình Tu liếc tôi một cái: [Đương nhiên phải đi, nếu không chẳng phải sẽ lãng phí cơ hội quay lại lần này à?]

Tôi ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, vẫn là nên dựa vào kịch bản hành sự thôi.

Bằng không lần này nếu ông chủ lại chết kiểu khác, sợ là manh mối sẽ tiêu tùng.

[Thế đi thôi, đến công ty.]

Giờ nghỉ trưa vừa bắt đầu, tôi và Trình Tu có mặt ở công ty.

Đồng nghiệp nhìn chăm chăm.

Ông chủ nhiệt tình tiếp đãi.

Trong phòng CEO, sếp chào hỏi và bảo tôi ngồi xuống, ông ta còn rót cả trà cho tôi.

Nhìn bộ dạng ân cần khác thường của ông chủ, tôi không nhịn được mà nhìn sang Trình Tu, lần trước đi cùng anh ta cũng chưa được tiếp đãi long trọng như thế này.

Lần này Trình Tu sẽ không giới thiệu với ông chủ tôi là mẹ anh ta nữa đó chứ?!

[Tôi không ngờ tiểu tử nhà cậu, vậy mà lại nhìn trúng nhân viên của tôi, cái khác không nói, cô bé tiểu Giang này siêng năng cởi mở, là một cô gái tốt!]

[.....] Tôi không có chút gì nổi bật về ngoại hình khiến ông khen tôi vài câu được hả?

Thì ra ông chủ lại hiểu lầm quan hệ giữa tôi và anh ta.

Được thôi.

Để thuận lợi cho việc phá án, tôi chỉ đành chịu ủy khuất một chút thôi.

Sau đó tôi lấy cớ ngồi xuống.

Để giả vờ cho giống tôi đã cố ý dịch lại gần Trình Tu một chút.

[Cô dở chứng gì thế?] Trình Tu liếc tôi.

[....]

Cái đồ không biết phối hợp!

Teamwork âm điểm!

Tôi đặt tay lên người Trình Tu, nhìn có vẻ rất thân mật, nhưng thực chất là đang nhéo thịt trên cánh tay anh ta.

Mặt Trình Tu biến sắc, anh ta đằng đằng sát khí quay sang nhìn tôi.

Tôi cười cười: [Sếp à, tôi và giám đốc Trình bình thường khá là khiêm tốn, lần này là anh ấy nói muốn công khai, bảo trước hết cho gặp mặt anh em bạn bè đã rồi mới đưa về nhà ra mắt...]

Tôi nói xong liền ngượng ngùng cúi đầu.

Gian thương, để xem lần này anh ứng phó thế nào!

Trình Tu nghiến răng ôm lấy vai tôi, tay anh ta âm thầm dùng lực: [Đó là điều đương nhiên, mắt nhìn người của tôi có thể kém được sao?]

Hai chúng tôi sắp làm nhau què quặt luôn rồi, còn ông chủ vẫn ngồi đó cười he he bảo hâm mộ tình cảm nồng cháy của bọn tôi.

Cuối cùng cũng đã đến tối.

Lâm Dung ngồi cạnh ông chủ.

Tôi nhớ lại bộ dạng lúc chết trong lần tuần hoàn trước của ông ấy, lần này tôi để mắt tới Lâm Dung hơn.

Những lần trước, ông ấy đều bị giết chết, chỉ có lần kia là tai nạn ngoài ý muốn ngay trên giường.

Hiện tại tôi không thể không nghi ngờ người phụ nữ này.

Nhưng tôi chẳng có bằng chứng nào cả, tất cả manh mối đều không liên quan đến cô ta.

Trình Tu cố ý kéo dài thời gian dùng bữa, tôi lịch sự đứng dậy: [Thật ngại quá, tôi phải ra ngoài một lát.]

Sau khi ở trong toilet suy nghĩ về nhân sinh một hồi lâu, Trình Tu gửi đến một cái lịch sử giao dịch, lúc tôi đang đếm số 0 thì lại nhận được một tin nhắn khác từ anh ta.

 – Đi thanh toán đi, tiền thừa coi như trả tiền Starbucks cho cô.

Tôi trả lời anh ta bằng một loạt icon giơ ngón cái, anh đúng là hiểu người nghèo!

Chẳng qua, tôi còn chưa kịp ra đến quầy thanh toán thì bắt gặp Lâm Dung trong tay đang cầm hóa đơn, rất rõ ràng đã thanh toán rồi.

Thì ra người có tiền luôn thích tranh nhau thanh toán.

Ngay lúc tôi vừa định qua đó chào hỏi, Lâm Dung đã quay người đi về một hướng khác.

Thanh toán xong không quay lại phòng sao?

Do dự tầm 2 giây, tôi quyết định đi theo.

Lâm Dung nhìn ngang ngó dọc như một tên trộm, sau đó cô ta bước vào lối cầu thang bộ.

Tôi lập tức theo sát.

Cầu thang khá kiên cố, một khoảng trống hình vuông lớn ngay dưới góc cầu thang đã được cải tạo thành một căn phòng nhỏ cùng màu với nó, khá là bí bách.

Tôi dỏng tai, nghe thấy âm thanh sột soạt phát ra từ bên trong liền ngớ người.

Hừ, làm tiểu tam cũng có thể một chân đạp hai thuyền?!

Không lẽ ông chủ cho cô ta quá ít?

Tôi rón rén mở phần mềm ghi âm trên điện thoại.

[Đừng lộn xộn, sẽ để lại dấu vết đấy.] Tiếng Lâm Dung mềm mại như nước.

Giọng người đàn ông khàn khàn, anh ta thở hổn hển: [Thế không cần dạo đầu nữa.]

[Đừng....a!] Lâm Dung khẽ rên rỉ, giọng điệu như đang phàn nàn: [Đừng làm gãy đứa con trai bé bỏng của anh đấy.]

[Hừ, lúc Vu Vỹ làm với em sao em không nhớ tới nó?]

Lâm Dung giải thích: [Còn chẳng phải vì "cậu con trai" này của anh nên em mới phải như vậy sao? Đúng rồi, thuốc anh đưa em có hiệu quả không, đừng để đến lúc bị tra ra là toi đời đấy.]

[Yên tâm đi, anh tốn rất nhiều công sức mới kiếm được loại thuốc đó, chắc chắn không ai tra ra được, ông ta sẽ chỉ lên cơn đau tim mà chết thôi.]

Tôi kinh ngạc mở to mắt, hóa ra là Lâm Dung!

Phải nhanh nói việc này với Trình Tu.

Tôi luống cuống rời khỏi đó, nhưng không cẩn thận làm đổ cây lau nhà cạnh chân.

[Ai?] Âm thanh đủ lớn, từ bên trong truyền ra tiếng quần áo sột soạt và tiếng mở cửa, đầu tôi tê rần.

May là tứ chi tôi vẫn cử động được, tôi nhấc chân chạy vọt ra ngoài, đầu cũng không dám quay lại, cứ thế đâm đầu về phía trước, vừa ra khỏi cầu thang liền đâm sầm vào một lồng ngực săn chắc, tôi bị ôm lại.

Một đôi tay lớn ôm trọn lấy tôi, xoay người một cái, lưng tôi dựa vào tường, khuôn mặt điển trai kia ngày càng áp sát tôi.

[Trình....Trình Tu?]

Anh ta một tay giữ đầu tôi sau đó hôn vào cổ.

Mắt tôi ngày càng mở to, đầu óc trống rỗng, cho đến khi âm thanh của Lâm Dung làm tôi bừng tỉnh: [Giám đốc Trình, hai người...sao lại ở đây?]

Trình Tu thả tôi ra, bộ dạng mất kiên nhẫn như đang làm việc quan trọng mà bị làm phiền: [Sao cô lại ở đây?]

Lâm Dung nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ửng hồng của tôi, cười lạnh nói: [Trong đó bí quá, tôi ra đây hít thở chút, vậy giám đốc Trình hai người cứ tiếp tục đi, tôi trở về đây.]

Sau khi nhìn thấy Lâm Dung rời đi theo hướng vừa nãy tôi định chạy trốn, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

[Vậy, vậy chúng ta cũng quay lại đó đi.] Tôi thoát ra khỏi vòng ôm của Trình Tu, lúc sắp sửa đi, một người đàn ông mặc bộ đồ lao động màu xanh đậm bước ra từ trong cầu thang.

Khoảnh khắc này, máu trên khắp cơ thể không kìm được mà trở nên lạnh lẽo.

Trình Tu cũng đã nhìn thấy hắn, động tác tự nhiên xoay mặt tôi lại: [Miên Miên, em chỉ được nhìn tôi, tôi sẽ ghen đấy.]

Lưu Hạo đánh mắt về phía tôi sau đó cầm cây lau sàn rời đi.

Lối cầu thang bộ không còn ai nữa.

Lưu Hạo....vậy mà lại là tình nhân của Lâm Dung?!

[Hai người họ quan hệ bất chính!] Tôi lập tức nói cho Trình Tu biết, không ngờ anh ta không mảy may kinh ngạc.

Trình Tu: [Tôi cũng vừa tra ra được điều này, nên mới ra đây tìm cô.]

Tôi vẫn chưa hết kinh ngạc, vội vàng giữ Trình Tu lại: [Chuyện vừa nãy....anh không được nói ra ngoài!]

Trình Tu nhìn tôi cười: [Ai lại đem lịch sử đen tối của mình rêu rao khắp nơi chứ.]

Mẹ kiếp, sớm muộn gì anh ta cũng làm!

Sau khi trở về phòng, tất cả mọi việc vẫn diễn ra theo quy trình y như lần tuần hoàn trước.

Đến khi Lâm Dung dìu ông chủ vào phòng, Trình Tu và tôi cũng theo đến tầng đó, giả vờ bước vào một căn phòng mà chúng tôi đã đặt trước.

Trơ mắt nhìn ông chủ sắp chết, tôi nhịn không nổi chọc chọc vào Trình Tu: [Tiếp theo làm cái gì đây?]

Chưa kịp nghe anh ta trả lời, ting một tiếng, cửa thang máy mở ra.

Thì ra là 4, 5 sĩ quan cảnh sát cầm theo súng!

Trình Tu kéo tôi sang một bên, nhìn cảnh sát đạp cửa xông vào còng tay Lâm Dung.

Ông chủ nằm trên giường ngủ rất say.

Trình Tu đưa tôi xuống lầu, Lưu Hạo đã bị cảnh sát khống chế, anh ta bị ấn xuống đất.

Sau đó, tôi cùng Trình Tu đến đồn cảnh sát lấy lời khai.

Anh ta báo án với lí do hai người họ âm mưu hạ độc sếp tôi.

Con cáo già này đã dựa vào thời gian lên lầu của lần tuần hoàn trước, kết hợp với thời gian chúng tôi ngồi ở phòng tắm quan sát để suy đoán ước tính thời gian Lâm Dung sẽ ra tay.

Lúc cảnh sát xông vào, Lâm Dung chuẩn bị hạ thuốc, không chút phòng bị, cô ta bị bắt ngay tại trận.

Mà chứng cứ cáo buộc hai người họ thông đồng hạ độc ông chủ, chính là đoạn ghi âm cuộc hội thoại vừa nãy tôi nghe lén.

Tôi thầm nghĩ, cái vòng tuần hoàn chết tiệt này thế là kết thúc được rồi đó nhỉ?!

Bước ra khỏi sở cảnh sát, bọn tôi bắt gặp Lưu Hạo đang bị còng tay áp giải vào phòng thẩm vấn.

Tôi mắt đối mắt với hắn, ánh mắt đó y hệt như lần hắn liếc nhìn tôi sau khi đi ra khỏi cầu thang bộ.

Lòng tôi sinh ra một cảm giác kì lạ, cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Tôi và Trình Tu không gấp gáp đi ngay mà ở lại đợi kết quả thẩm vấn của Lâm Dung và Lưu Hạo.

Có sự giúp đỡ của Trình Tu, những việc đáng lí không bao giờ được truyền ra ngoài, tôi lại được nghe một cách chi tiết.

Kết quả đúng như dự đoán, Lâm Dung đã lừa dối lão Vu, cô ta lợi dụng cái thai trong bụng hòng chiếm đoạt tài sản của ông ta.

Tuy nhiên cô ta kiên quyết khẳng định thứ mình chuẩn bị là thuốc mãn tính, thậm chí có thể đợi đến sau khi con cô ta chào đời, hiện tượng suy tim mới xuất hiện.

Lâm Dung khóc lóc sướt mướt trong phòng thẩm vấn: [Các người có thể thử làm hóa nghiệm, nếu thuốc độc phát tác ngay trong đêm, vậy có khác gì tôi tự đào hố cho mình chứ?]

Không đúng.

Lần tuần hoàn trước, ông ấy chết rất nhanh.

Đây không phải thuốc độc mãn tính.

Cả tôi và Trình Tu dường như đều đã ý thức được, lập tức lái xe quay lại khách sạn.

Ông chủ lại chết rồi.

Ngực ông ta bị đâm cho mấy nhát, trên giường toàn là máu.

Vốn cứ nghĩ hung thủ sẽ án binh bất động sau khi nắm được thóp của kẻ thao túng.

Dù sao thì kim chủ đứng đằng sau việc này cũng đã xảy ra chuyện, tiền này cũng coi như đổ sông rồi, hung thủ tội gì phải tự gánh thêm một cái mạng như thế này nữa.

Trừ khi.....Lâm Dung chính là người bị trùm cuối đẩy ra để gánh tội thay cho mình.

Bóng dáng người phụ nữ đối diện với một Lưu Viện Viện điên loạn nhưng vẫn nho nhã và từ tốn ở trại an dưỡng hiện hữu trong tâm trí tôi.

Mí mắt Trình Tu nặng trĩu: [Giờ thì tôi tin cô, lòng người rồi sẽ thay đổi.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play