Dịch/Edit: battman_g
11.
Tôi đã bị bắt cóc.
Vừa mở mắt liền thấy Thẩm Mạn Thu, tôi không bất ngờ chút nào.
[Đây là chỗ nào?] Tôi hỏi.
Thẩm Mạn Thu vừa cười vừa xoay người lại, đáp: [Tầng hầm của trại an dưỡng.]
[Không ngờ kế hoạch của tôi lại bị các người phát hiện, lại còn tìm đến được tận đây. Nếu không phải Lưu Hạo thông báo trước, thì lần này tôi đã sơ suất rồi.]
Chị ta rút điện thoại ra, cho tôi xem tin nhắn mà chị ta gửi cho Trình Tu.
Một tin nhắn khiến Trình Tu phải đơn thương độc mã đến làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Tôi cụp mắt, im lặng.
Lưu Hạo đã bị bắt, xem ra hắn đã thông báo cho Thẩm Mạn Thu trước khi ra tay.
[Cô nói xem cậu ta đến hay không đến đây?]
Thẩm Mạn Thu hỏi tôi.
Chị ta đến cạnh tường, mở đèn.
Ánh sáng đột ngột làm tôi lóa mắt, sau khi mắt trở lại bình thường, tôi nhìn thấy một cỗ thi thể khác ở trong phòng.
Lưu Viện Viện ngã trên đất, từ lượng máu chảy ra từ cơ thể và biểu cảm dữ tợn trên khuôn mặt, cô ấy chắc chắn đã chết.
[Tôi nghe Trình Tu nói cô ấy cũng là nhân tình của ông chủ. Thế nào, chị giết cô ta rồi?]
Tôi nhìn Thẩm Mạn Thu với vẻ kinh hoàng.
Thẩm Mạn Thu vẫn cười ôn hòa, ánh mắt rơi trên cái xác của Lưu Viện Viện có chút lạnh lẽo.
[Tôi đương nhiên sẽ không bỏ qua cho cô ta. Để cô ta sống lâu như thế, tôi đã rất nhân từ rồi.]
Mồ hôi lạnh túa đầy lưng, nhưng tôi vẫn để bản thân bình tĩnh, cố gắng moi thêm chút thông tin.
[Làm sao chị có thể khiến cô ta không còn địch ý với mình, ngược lại còn hận Vu Vỹ như thế?]
[Tôi chẳng qua là ép Lão Vu tự tay giết chết đứa con trong bụng cô ta mà thôi. Hai người họ không phải yêu nhau sao? Tôi muốn nhìn xem thứ tình yêu này liệu có vượt qua nổi thử thách hay không, kết quả cô xem, chậc chậc.... thứ cô ta cho Lão Vu căn bản không phải tình yêu.]
Giọng Thẩm Mạn Thu tràn đầy chế nhạo.
Tôi giả vờ trấn tĩnh, chuyển chủ đề: [Hiện tại đã là mấy giờ rồi?]
Thẩm Mạn Thu nhìn tôi, sau đó cúi đầu mở điện thoại, chị ta khịt mũi một tiếng: [Sao, mới đó đã nóng lòng muốn gặp Trình Tu rồi?]
[........] Chị gái à, chị nghĩ nhiều rồi.
Chẳng qua, hung thủ thật sự không bị bắt, ông chủ cũng không cứu được. Cục diện tuy là thất bại, nhưng tôi cũng đã nắm được nhiều thông tin hơn.
Trình Tu có xuất hiện hay không cũng chẳng sao, tôi chân thành hy vọng có thể nhanh chóng tuần hoàn tiếp.
Tuy nhiên, Trình Tu vẫn đến.
Hình như Thẩm Mạn Thu đã nói qua với người ở viện an dưỡng, Trình Tu đi một mạch vào căn hầm dưới đất mà không hề bị cản lại.]
Tôi nhìn lướt qua cái xác của Lưu Viện Viện, rồi lại nhìn lại con dao đang kề trên cổ mình.
Anh ta nhìn lướt qua cái xác của Lưu Viện Viện, rồi lại nhìn lại con dao đang kề trên cổ tôi.
[Chị muốn cái gì? Tiền mặt hay cổ phần?]
Thẩm Mạn Thu bỗng hỏi một câu chẳng ăn nhập với tình huống hiện tại: [Cuối cùng cũng đến rồi, cậu yêu cô ta?]
Tôi: [.....] Bà chủ à, chị điên rồi đúng không?
Trình Tu im lặng.
[Trình Tu, chúng ta cũng đã quen nhau nhiều năm, Lão Vu trước đây cũng từng lo cho tôi như cậu lo cho cô ấy bây giờ, vậy mà ông ta yêu người khác sao cậu không khuyên nhủ giúp tôi?]
Thẩm Mạn Thu: [Nếu đổi lại là cậu, cậu có dùng mạng mình đổi lấy mạng cô ta không?]
Tôi khóc không ra nước mắt.
Chị gái, tình cảm của chúng tôi đâu có tốt như chị nghĩ!
Trình Tu: [Chị hoang tưởng quá, dừng lại đi.]
Nhân lúc hai người họ đang nói chuyện, bàn tay bị trói sau lưng của tôi vẫn đang tìm lối thoát.
Nước mắt Thẩm Mạn Thu lăn dài, [Tôi vì cứu ông ta đến con cũng không sinh được, thế mà ông ta đến lần này đến lần khác đem con của người khác đến tổn thương tôi, cả đứa con của Lưu Viện Viện, và cả của Lâm Dung!]
[Nực cười thay, những đứa trẻ kia đều không phải của hắn, ha ha! Mấy năm này, ông ta hận tôi, sao tôi lại không thể hận ông ta?!]
Không kịp đề phòng, Thẩm Mạn Thu chém con dao một cách thô bạo.
Trong nháy mắt, máu ồ ạt phun ra.
12.
Tôi không ngờ tai nạn ập đến nhanh như vậy, không biết qua bao lâu, một âm thanh quen thuộc vang lên bên tai.
[Đừng ngủ nữa.]
Tôi tự hỏi, sao lần này đổi thành y tá nam rồi?
Mắt còn chưa mở, tôi đã đưa tay lên sờ cổ.
Kì lạ, sao vết thương lần này đau hơn những lần tuần hoàn trước!
[Đừng sờ, sờ nữa là rách ra đấy.]
Còn chưa kịp sờ vào vết thương, cổ tay đã bị người ta nắm lấy.
Tôi mở choàng mắt, không tin nhìn Trình Tu: [Sao anh đến đây nhanh thế? Đừng nói anh đường đường là một người đàn ông mà đánh không lại Thẩm Mạn Thu nhé?]
Trình Tu buông tay tôi ra, trong mắt hiện lên sự khinh bỉ: [Cô vẫn đang mơ à? Thẩm Mạn Thu vào đồn rồi. Sau tất cả chỉ có mỗi cô thảm nhất đấy. Gà què.]
Tôi trố mắt nhìn anh ta: [Thẩm Mạn Thu bị bắt rồi?]
Trình Tu gật đầu.
Phớt lờ ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm cổ tôi, cũng nhịn xuống cơn đau ở cổ, tôi run rẩy hỏi: [Hôm nay là ngày mấy?]
Trình Tu lấy điện thoại ra để tôi tự mình xác nhận.
– Ngày 19 tháng 7.
[Lúc tôi đến trại an dưỡng đều đã báo cáo cho cảnh sát để họ kiểm soát cục diện. Vết thương của cô sau khi được sơ cứu thì cũng không tiếp tục tuần hoàn nữa.]
Lời của Trình Tu lúc này giống như âm thanh từ thiên đường vậy.
Tôi vừa khóc vừa cười.
Tôi đã qua được kiếp nạn này, sống sót từ ngày 18 tháng 7 đến ngày hôm sau.
Tuần hoàn... cuối cùng cũng kết thúc.
Tôi vẫn còn sống, Trình Tu cũng vẫn còn sống.
....
Ba tháng sau, tôi xuất viện.
Ông chủ đã chết, bà chủ đi tù, công ty thông báo phá sản, bị tiếp quản bởi một ông lớn trong ngành.
Tôi đã sớm có ý định từ chức, lần này vì biến cố của công ty nên quy trình thôi việc hết sức thuận lợi.
Ngay sau khi làm xong tất cả thủ tục, tôi dứt khoát mua vé máy bay đi Vân Nam, định tự an ủi chính mình sau giai đoạn khủng hoảng về cả thể chất và tinh thần.
Nghĩ rồi, trước lúc rời đi tôi đã gửi cho Trình Tu một tin nhắn tạm biệt.
Gọi một chiếc xe đến sân bay, tôi kéo vali chuẩn bị mở ra một hành trình mới của mình.
Tuy nhiên, từ xa, có một người đàn ông quay đầu lại, có vẻ đang nhìn về phía tôi.
Người đàn ông có khuôn mặt điển trai, vai rộng, eo hẹp.
Cho nên, cảm nghĩ của tôi bây giờ là: Tôi rốt cuộc đã làm chuyện gì có lỗi với Trình Tu? Để anh ta đuổi theo đến tận đây?!
Sau khi anh ta đến gần, động tác rất tự nhiên nhận lấy vali từ tay tôi: [Đi thôi, tới làm thủ tục, tôi đã mua vé cùng chuyến bay với cô đi nghỉ dưỡng.]
Tôi trầm mặc một hồi, rồi tức giận quở trách: [Không phải anh nói bản thân làm ăn chân chính sao? Anh điều tra thông tin của tôi?]
[Tôi lo lắng cho an nguy của bạn gái tôi, đó cũng là chuyện dễ hiểu thôi.]
Trình Tu cụp mi, từ tốn nói ra lời này.
Nếu không nhờ đôi mắt sắc bén của tôi nhìn thấy vành tai đỏ ửng của anh ta, tôi suýt nữa đã bị vẻ ngoài điềm tĩnh của anh ta đánh lừa.
Trình Tu chìa tay về phía tôi.
Tôi nhún vai: [Tôi không với tới giám đốc Trình ngài đâu.]
Trình Tu cười: [Cô Giang Miên, hiện tại tôi đề xuất cho cô một công việc mới, cô có muốn làm không?]
[Việc gì? Tăng ca à? Lương tháng đãi ngộ thế nào?]
[Làm bà Trình, đến tối thường xuyên tăng ca, còn đãi ngộ ấy à, cái gì của anh là của em, của em vẫn là của em.]
[Được thôi.]
Hết.