“Thần linh đã phán truyền, Đế quốc Ánh Sáng cấm phụ nữ nắm quyền nhiếp chính... Nếu các ngươi tuân theo sự cai trị của nàng, thần sẽ giáng xuống tai họa, lúc đó thành phố sẽ trở nên hoang tàn, cây cỏ không còn, gia súc sẽ gầy yếu đến mức không thể nhận ra, thai nhi trong bụng phụ nữ đều chết hết, đây là điều các ngươi mong muốn sao?”
“Thần sẽ không cho phép một phụ nữ trở thành tôi tớ của mình! Nếu các ngươi phớt lờ sự cảnh báo của thần, thần sẽ nổi giận, giơ tay che khuất mặt trời, khiến mặt trời không còn chiếu sáng, và thân thể các ngươi sẽ đầy tội lỗi!”
“Thần giáng xuống tội lỗi, không ai có thể tha thứ! Hãy nghĩ đến gia đình, con cái của các ngươi, chỉ cần lật đổ sự cai trị của nữ hoàng, mọi thứ vẫn có thể thay đổi —”
---
Ngày 3 tháng 12 năm 1782, Nữ hoàng Estella bị tước quyền thừa kế ngai vàng vì bị cáo buộc tội danh mưu sát, coi thường pháp luật, vi phạm mệnh lệnh thần thánh, xúc phạm thần linh và các tội danh khác.
Cùng lúc đó, Đền Ánh Sáng tuyên bố, từ nay cấm phụ nữ thừa kế ngai vàng và nắm quyền nhiếp chính.
Ngày hôm sau, quan tòa của Đền Ánh Sáng ký lệnh thi hành án với nữ hoàng: xử tử bằng hình thức thiêu sống.
Vào ngày hành hình, dù là quý tộc hay dân thường, tất cả đều đổ xô về tòa án thiêu sống.
Đó là tòa nhà u ám nhất trong toàn bộ kinh thành, được xây dựng từ đá đen u ám như quái vật, mái ngói phát ra ánh sáng lạnh lẽo màu xanh thẫm, bên trong chỉ có một tiền sảnh, một đại sảnh chính, không có hành lang, hai bên được lắp đặt những cửa sổ lớn màu xám như vây cá, ánh sáng tự nhiên từ bên ngoài chiếu vào rất mờ và lạnh lẽo.
Mọi người đứng chen lấn, cổ vươn dài, vai chạm vai, chân đạp chân, đều háo hức chờ đợi nữ hoàng xuất hiện.
Thực ra, họ chẳng biết gì về phẩm hạnh của nữ hoàng, nhưng vì quan tòa của Đền Ánh Sáng nói rằng nữ hoàng “độc ác, tàn nhẫn, thô bạo, xảo trá, vô liêm sỉ, phạm thượng với thần linh”, nên họ tin rằng đây là một bản án công lý để trừng trị cái ác, nghẹt thở chờ đợi màn thiêu sống nữ hoàng.
Tuy nhiên, khi cai ngục nghiêm trang và trang trọng vén bức màn trên chiếc xe tù, họ phát hiện bên trong trống rỗng.
Nữ hoàng đã trốn thoát.
---
Lúc này, nữ hoàng đang thưởng thức trà chiều trong biệt thự của một hầu tước.
Nàng không chút lo lắng về việc bị Đền Ánh Sáng truy bắt, đang nhẹ nhàng phết bơ lên một miếng bánh mì.
Nàng có sở thích ăn uống khá đặc biệt, miếng bánh không chỉ phủ đầy đường như tuyết, mà còn điểm thêm lá cây cam thảo, hạnh nhân, nho khô và dâu tây ngâm đường. Sau khi phết bơ và mật ong lên, nàng mở môi đỏ, ngậm lấy tác phẩm khủng khiếp đó trong miệng.
Một chàng trai trẻ mở cửa và vội vã bước vào: “Bệ hạ, ngài không phải đã nói sẽ có người nhận tội thay cho người sao? Giờ thì toàn thành phố đã biết ngài trốn thoát rồi! Ngoài kia là những tín đồ giận dữ, họ đang lùng sục dấu vết của ngài như những con chó săn… ngài có thể cho tôi biết kế sách của nhài là gì không?”
“Đừng lo, họ sẽ không tìm được tôi đâu.” Estella liếm kem ở góc miệng, bằng giọng ngọt ngào hơn cả mật ong hỏi: “Có sô cô la không?”
“... Có, tôi sẽ bảo đầu bếp chuẩn bị ngay.” Chàng trai trả lời có phần thô bạo.
Không thể trách anh ta, anh ta thật sự rất sợ hãi. Không ai dám đối đầu với Đền Ánh Sáng. Nếu bị phát hiện anh ta che giấu nữ hoàng... Chỉ cần nghĩ đến thôi, anh ta đã cảm thấy bàng hoàng, đó là cảm giác sợ hãi đến cực độ.
Nhưng anh ta lại không thể thuyết phục bản thân giao nữ hoàng ra — Estella đẹp đến mức anh không thể nào không si mê. Đêm qua, khi nàng đột ngột xuất hiện trong vườn biệt thự, dùng ngón tay mềm mại của mình chạm lên môi anh, anh ta đã hoàn toàn gục ngã vì nàng.
Lúc đó, nàng đứng giữa làn sáng lạnh lẽo của bình minh và những bụi cây đen ngòm, mái tóc đen dài như thác nước rủ xuống vai, mặc chiếc áo choàng nhung đỏ có ren, đôi chân mang giày lụa đen, đôi ngón chân trắng mềm mại lộ ra, khiến những bông hoa tươi nhất trong vườn trở nên nhạt nhoà.
Nếu được, anh ta sẽ hôn lên đôi ngón chân ấy, còn đổi lại, anh ta sẵn sàng bị Đền Ánh Sáng kéo ra ngoài và thiêu sống.
Anh ta ngẩn ngơ nhìn cô, một lúc lâu sau mới chợt nhận ra Estella lẽ ra phải bị quản thúc trong cung, chứ không phải ở vườn nhà anh ta.
Chưa kịp hỏi nàng, nàng đột ngột khóc, lao vào lòng anh ta.
Như bao quý tộc khác, anh mê mải pha chế nước hoa để che giấu cơ thể ra mồ hôi, và lập tức bị mùi hương của Estella cuốn hút. Đó dường như là một loại nước hoa cao cấp pha trộn giữa nhục đậu khấu, hoắc hương và hoa hồng mà anh ta từng ngửi thấy ở nhiều người phụ nữ khác. Nhưng không có người phụ nữ nào, có thể mang đến hương thơm hoa hồng quyến rũ như Estella.
Nàng như một đóa hoa hồng giữa những chiếc lá xanh biếc.
Cũng chẳng lạ khi trước khi nàng lên ngôi, rất nhiều nhà văn đã nói rằng, nàng là một đóa hoa hồng mọc lên từ dòng máu của thơ ca.
Khoảnh khắc đó, dù anh ta biết nếu bảo vệ nàng anh ta sẽ phải chết, nhưng anh vẫn không ngần ngại, che giấu nàng trong phòng ngủ của mình.
Nếu quan tòa không ký lệnh thi hành án, có lẽ anh sẽ bảo vệ nàng lâu hơn. Nhưng một khi lệnh đã được ký, anh ta sợ rồi. Quan tòa đã ví nàng như một con rắn độc tàn nhẫn, hủy hoại đất nước, liệu anh ta có nên tin điều đó không? Nàng thật sự đã làm những chuyện ấy sao? Độc ác đến mức hạ độc cha mình và các anh em, còn phạm thượng với thần linh? Nàng chỉ là một cô gái yếu đuối, sao có thể dám làm những chuyện như vậy?