Trong lòng Estella tràn ngập chán ghét, nhưng trên mặt vẫn mím môi, vừa nức nở vừa nghẹn ngào nói:

“...Tôi, tôi không còn người thân nữa.”

Lời nói là thật, nhưng nước mắt lại là giả.

"Đứa trẻ đáng thương," Priest thở dài, ra hiệu cho phu xe hạ thang nhỏ xuống, mời nàng bước lên:

“Nhanh lên nào, đứa trẻ. Ngay cả Thần cũng không nỡ để con đứng mãi trong gió lạnh thế này. Nếu đứng thêm chút nữa, e rằng con sẽ ngất mất.”

Thái độ của gã ta nhiệt tình đến mức bất thường.

Estella không để tâm lắm. Nàng tự tin có thể ứng phó với mọi tình huống bất trắc. Nếu lão già này dám giở trò, nàng có vô số cách để trừng trị gã ta.

Sau khi nàng an vị trong khoang xe, Priest cũng theo vào.

Khoang xe hẹp đến mức nàng có thể nhìn rõ nốt ruồi thịt xấu xí trên mí mắt gã ta, cũng có thể cảm nhận rõ rệt ánh mắt gã đang chậm rãi trườn lên từng đường nét gương mặt nàng.

Gã vừa như đang thưởng thức dung nhan nàng, vừa như đang cân nhắc lai lịch của nàng.

Rồi, gã đưa cho nàng một bức tượng thần nhỏ được bọc trong lụa đỏ.

Priest ôn tồn nói:

“Hãy hôn vạt áo của tượng thần, Thần sẽ cứu con khỏi vũng lầy bất hạnh.”

Estella nhận lấy tượng thần, dịu dàng nói lời cảm ơn.

Nàng cúi đầu nhìn tượng thần nhỏ, dù chỉ to bằng lòng bàn tay, song lại được điêu khắc sống động như thật, nhất là đôi mắt lạnh lùng, uy nghiêm, hoàn toàn giống với những bức họa nàng từng thấy trên mái vòm cung điện, thánh đường và pháp đình.

Nàng nhắm mắt lại, vờ như thành kính hôn lên vạt áo của tượng thần.

Không biết có phải ảo giác hay không, gần như ngay khoảnh khắc môi nàng chạm vào vạt áo, trong đầu nàng liền hiện ra một biển vàng rực rỡ, trống trải và yên tĩnh.

Một bóng dáng cao lớn đứng sừng sững trước biển vàng ấy.

Nàng không thấy rõ y phục của người đó, cũng không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng có thể cảm nhận được sức mạnh hùng hậu tỏa ra từ người ấy — mạnh đến mức khiến đôi tay nàng run rẩy, bản năng sinh ra nỗi sợ hãi.

Không biết có phải ảo giác hay không, nàng luôn cảm thấy bóng dáng kia không phải Thần, mà giống như hóa thân của Thần hơn. Một làn khói đen lượn lờ quanh người ấy, tựa như ánh mắt của rắn độc, âm u và lạnh lẽo, cúi đầu nhìn xuống bóng dáng kia.

Khi Estella còn định quan sát kỹ hơn, đầu nàng liền nhói lên đau đớn như bị thiêu đốt.

Thần không muốn nàng nhìn tiếp.

Biển vàng sáng lấp lánh cũng biến mất.

Estella mở mắt ra, trở về khoang xe.

Nàng cúi đầu, bối rối và không thể tin nổi nhìn bức tượng trong tay.

Vừa rồi nàng thấy... là Thần sao?

Thế giới này thực sự có Thần ư? Điều đó làm sao có thể?

Nàng từng ở bên cạnh người đứng đầu Đền Tối Cao — người ấy được cho là hóa thân của Thần, trong cơ thể ẩn chứa một tia thần tính thánh khiết, vậy mà ngay cả người đó cũng chưa từng cho nàng tận mắt chứng kiến thần tích... Một Priest nơi biên giới lại có thể khiến nàng trông thấy ánh sáng của Thần sao?

"Thần không để con hôn vạt áo của Ngài, đúng không?" Priest dường như nhìn thấu tâm tư nàng, dịu dàng an ủi:

“Đừng buồn, cũng đừng cố đoán ý của Thần. Việc của Thần, phàm nhân không thể hiểu thấu. Thần ở trên cao, con ở dưới đất, những gì Ngài nhìn thấy, biết đến, và nắm giữ, đều vượt xa sức tưởng tượng của con. Đừng nghĩ ngợi nữa, cho dù con đã trải qua điều gì, chỉ cần con đủ thành kính, đủ trung trinh, chăm chỉ cầu nguyện, linh hồn con nhất định sẽ được cứu rỗi.”

Lời gã ta nói, Estella chẳng nghe lọt tai chữ nào.

Nàng chăm chú nhìn bức tượng thần, ghé sát lại, cẩn thận hít hít, muốn phân biệt xem có mùi mê dược hay không.

Priest đột nhiên biến sắc, giật mạnh lấy tượng thần, quát lên giận dữ:

“Con đang làm gì vậy?! Đây là đại bất kính, con có biết không?! Chỉ có kẻ dị giáo mới đối xử với tượng thần như thế! Nể tình con còn nhỏ dại, lần này ta chỉ cảnh cáo, nếu còn có lần sau, ta sẽ lập tức giao con cho Tòa Thẩm Phán!”

Dọc đường không ai nói thêm lời nào.

---

Hai tiếng sau, xe ngựa dừng trước dinh thự của Priest.

Đối với một vị linh mục ở thị trấn nhỏ, nơi ở này rõ ràng quá mức xa hoa: kiến trúc theo phong cách Palladian, sau nhà là vườn hoa tươi tốt, trước nhà là đồng cỏ xanh mướt.

Priest khiêm tốn nói, tất cả đều nhờ vào lòng yêu mến của dân chúng, rồi cũng vì sự thất lễ trên xe mà xin lỗi nàng.

Estella vội vàng lắc đầu, hàng mi đen nhánh khẽ run lên vì sợ hãi, tự nhận mọi lỗi đều do mình.

Thái độ ngoan ngoãn này khiến Priest hết sức hài lòng. Gã ta dịu dàng hỏi:

“Đứa trẻ, con có tin vào Thần không?”

Dĩ nhiên Estella không tin. Nhưng đầu óc nàng xoay chuyển cực nhanh, lập tức nhớ tới một vị phu nhân mộ đạo mà nàng từng tiếp xúc.

Vị phu nhân ấy tin rằng niềm vui là ân thưởng từ Thần, còn nỗi buồn, giận dữ, chán ghét đều là hậu quả của sự thiếu thành kính, tự mình chuốc lấy. Bà ta mỗi sáng đều cầu nguyện, trước mỗi bữa ăn đều tạ ơn Thần, buổi trưa và trước khi ngủ càng siêng năng đọc Hành Trạng Các Thánh Nhân do Thần Điện biên soạn.

Tuy nhiên, dù thành kính như vậy, bà ta vẫn không được phép bước chân vào Thần Điện, chỉ được phép quỳ gối cầu nguyện nơi bậc thềm; vậy mà bà ta còn khóc vì cảm kích.

Estella không hề khinh thường sự thành kính của vị phu nhân ấy. Phần lớn thời gian, nàng không cảm nhận được cảm xúc bình thường của con người — vui vẻ, đau buồn, lo lắng, tuyệt vọng, thỏa mãn — tất cả đều xa lạ với nàng.

Điều nàng có thể cảm nhận, chỉ là lòng tham ngày càng lớn, và tham vọng không ngừng đập rộn.

Nàng có thiên phú bắt chước hoàn hảo, nhưng lại thiếu khả năng đồng cảm. Song điều đó không khiến nàng buồn bã — nàng vốn không biết thế nào là buồn bã; nàng chỉ biết quan sát, ghi nhớ, học hỏi, mô phỏng, rồi khi cần thiết, mang những biểu cảm học được ra sử dụng, như từng viên đá lát thành cây cầu dẫn nàng đến đỉnh cao quyền lực.

Estella dịu dàng đáp:

“Mẹ từng dạy tôi rằng, đức tin không phải điều để khoe khoang... Chỉ cần trong lòng có Thần, Thần sẽ nhớ đến con. Tuyệt đối không được phô trương sự thành kính của mình.”

"Con có một người mẹ tốt." Priest gật đầu khen ngợi.

Đi qua vườn hoa, bước vào đại môn, một cảm giác quái dị lập tức ập đến — phía sau cửa là bốn ổ khóa lớn bằng sắt, khung cửa còn treo một chiếc chuông gió nhỏ, mỗi lần ra vào sẽ phát ra tiếng leng keng thanh thúy; trong kệ giày ngoài giày nam còn có vài đôi giày nữ với kích cỡ khác nhau. Estella không kìm được liếc nhìn thêm mấy lần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play