Linh mục giải thích:

“Vào ngày nghỉ, sẽ có vài vị phu nhân cao quý đến đây cầu nguyện.”

Gã đưa nàng đến căn phòng trong cùng ở tầng một. Khi đi ngang qua cầu thang xoắn ốc, Estella trông thấy hành lang tầng hai vắng lặng, tất cả các cánh cửa đều bị khóa chặt.

Nàng chớp chớp hàng mi, giả vờ ngây thơ hỏi:

“Trên lầu có người đang ngủ sao?”

Linh mục dường như đã đối đáp với rất nhiều câu hỏi tương tự, lập tức trả lời trôi chảy:

“Đó là vợ ta đang ngủ — đúng vậy, tạ ơn đức khoan dung, linh mục cũng có thể kết hôn — vợ ta mắc chứng mất ngủ nặng, ban đêm thế nào cũng không ngủ được, chỉ có thể ngủ vào ban ngày. Con tuyệt đối đừng quấy rầy bà ấy, bà ấy tính tình nóng nảy, ngay cả ta cũng phải e dè. Nếu ban đêm nghe thấy tiếng lạch cạch, cũng đừng ra ngoài, đa phần là bà ấy dậy đi lại thôi.”

Estella ngoan ngoãn gật đầu.

Linh mục tiễn nàng vào phòng rồi rời đi.

Không rõ là vô tình hay cố ý, gã ta hoàn toàn coi nàng như một đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa, chẳng hỏi han gì đến thân thế, thậm chí ngay cả tên cũng không thèm hỏi. Mặc dù cách hành xử đó mang đến cho cô rất nhiều thuận tiện, nhưng lại hoàn toàn không phù hợp với quy tắc và tín điều của một linh mục.

Nói cách khác, nàng có một loại cảm giác — dù nàng không bước ra cản chiếc xe ngựa của gã, thì chỉ cần gặp nàng, gã cũng sẽ đưa nàng về nhà, bất kể dùng cách thức nào.

Nghĩ đến đây, Estella không những không cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn khẽ nở nụ cười đầy hào hứng — đó là vẻ phấn khích không thể kìm nén, giống như dã thú ngửi thấy mùi máu trong bóng đêm.

Nàng yêu thích nguy hiểm, yêu thích kích thích, yêu thích chinh phục mọi điều chưa biết và đáng sợ.

Vì quá mức phấn khích, nàng không nhịn được mà cắn móng tay cái hình vỏ sò của mình. Tội nghiệp thay, móng tay ấy vừa mới được Margot cắt tỉa gọn gàng, đánh bóng cẩn thận, giờ lại bị nàng cắn đến sứt mẻ.

Nàng đang mong đợi giây phút linh mục bộc lộ bản chất thật. Nếu ông ta thực sự là một người tốt suốt đời hành thiện, ngược lại mới khiến nàng thất vọng.

Lúc chạng vạng, một người hầu đẩy xe thức ăn tới mang theo bữa tối.

Người hầu là một bà lão da đen to khỏe, tóc bạc trắng, khuôn mặt phủ đầy những đốm đồi mồi. Bà ta thắp sáng đèn dầu trong phòng, múc một bát súp đặc sệt từ trong bình trên xe, đặt trước mặt Estella, dặn dò nàng phải ăn xong trước khi mặt trời lặn.

Estella cầm lấy thìa, khuấy nhẹ bát súp, chau mày hỏi:

“Nếu tôi chưa ăn xong trước khi mặt trời lặn thì sao?”

"Tùy ngươi thôi." Người hầu lạnh lùng đáp, "Dù sao sau khi mặt trời lặn, tôi sẽ về nhà, lúc đó ngươi phải tự mình mang bát đi rửa." Bà ta khẽ cười lạnh:

“Buổi tối, phu nhân sẽ xuống lầu đi lại. Ông chủ nhà nhân từ, thích thu nhận mấy cô nhóc lười nhác như các ngươi, cho ở, cho ăn. Nhưng phu nhân thì không tốt bụng như vậy đâu, bà ấy ghét nhất mấy đứa con gái chanh chua giọng the thé — nói chung, tốt nhất là ăn nhanh lên, đừng tự chuốc phiền toái vào thân!”

Nói xong, bà ta đẩy xe thức ăn, chuẩn bị rời đi.

Ngay khi bà ta vừa mở cửa, Estella bỗng nhiên nghiêng đầu, bật ra một tiếng thét chói tai đầy sợ hãi.

Tiếng hét đó hoàn toàn vô nghĩa, chỉ là để dọa cho người hầu một trận. Bà lão quả nhiên bị dọa cứng đờ người, suýt nữa thì đập đầu vào khung cửa. Sau khi phát hiện không có gì xảy ra, bà ta tức tối quay đầu lại, trừng mắt nhìn Estella:

“Ngươi làm cái gì vậy?!”

Estella đáp với giọng ngọt ngào dễ chịu:

“Tôi chỉ muốn thử xem giọng mình có the thé hay không thôi.”

Nói rồi, nàng thong thả múc một thìa súp, đưa lên miệng.

Người hầu trừng mắt nhìn nàng như nhìn quái vật, rồi vội vã rời đi.

Estella khép mắt, cẩn thận nếm thử súp, sau đó phun trở lại bát.

Nàng ưu nhã dùng khăn ăn trên đùi lau khóe miệng, đứng dậy đóng cửa phòng, rồi thong dong đi dạo một vòng trong phòng.

Một căn phòng bình thường, với những món đồ nội thất cũng bình thường.

Nàng cẩn thận ngửi ngửi chụp đèn dầu, không phát hiện mùi lạ; sau đó, nàng lần lượt dịch chuyển tất cả các vật dụng có thể di dời trong phòng, kể cả sách vở và giường nệm, nhưng cũng không tìm thấy mật thất thường thấy trong cung điện.

Đây đúng là một căn phòng hoàn toàn bình thường.

Vậy thì tại sao linh mục và người hầu lại cố ý cư xử kỳ quặc, muốn dọa nàng?

Mặt trời đã lặn quá nửa, ánh hoàng hôn đỏ như máu nhuộm khắp căn phòng, bóng đêm sắp sửa kéo đến.

Chính vào lúc ấy, Estella chợt nhớ ra — nàng dường như chưa từng chú ý đến cảnh vật bên ngoài cửa sổ.

Nàng bước đến bên cửa sổ, nhìn xuống khu vườn được cắt tỉa gọn gàng.

Từng bông hoa, từng ngọn cỏ, từng bụi cây đều nhuộm sắc đỏ thịt ghê rợn dưới ánh tàn dương, như bị tưới đẫm máu thịt tươi; đáng sợ hơn nữa là — tất cả những loài thực vật kia đều có độc.

Estella cắn chặt môi dưới, dán sát vào khung cửa sổ, chăm chú quan sát khu vườn, hơi thở dần dần trở nên dồn dập.

Ai có thể ngờ rằng, vị linh mục được kính trọng nhất nơi biên giới này lại âm thầm nuôi trồng đủ loại thực vật kịch độc — cà độc dược, phụ tử, cần sa nước, mã tiền, cà độc trắng, mao địa hoàng…

Ai có thể thấu hiểu tâm trạng nàng lúc này?

Nếu không sợ căn phòng cách âm kém, nàng suýt nữa đã bật cười thành tiếng vì vui sướng.

Thật là một nơi thú vị. Thú vị đến mức nàng suýt quên mất mục đích ban đầu của mình khi tiếp cận linh mục — là để ông ta tiến cử nàng vào Thánh điện.

Giờ đây, nàng chỉ muốn chờ màn đêm buông xuống, để được tận mắt nhìn thấy “phu nhân” trong lời của người hầu.

Điều khiến Estella cảm thấy thất vọng là — khi đêm xuống, người đầu tiên đến thăm nàng lại là linh mục.

Gã ta đã thay sang bộ thường phục sạch sẽ, vẻ mặt hiền hòa, bước vào phòng.

Gã liếc mắt nhìn bát súp trên bàn, vỗ nhẹ lên vai Estella bằng bàn tay thô ráp đầy lực:

“Bữa tối không hợp khẩu vị sao?”

Bàn tay gã ta to khỏe như công nhân bốc vác, điều này cực kỳ bất hợp lý đối với một linh mục sống an nhàn; nhưng nghĩ đến đám cây độc ngoài kia cần phải chăm sóc, thì lại trở nên dễ hiểu.

Móng tay gã ta vừa vàng vừa đen, cứng rắn, giống hệt những học đồ luyện kim phải làm việc lâu ngày trong khói độc; khe móng còn dính đầy máu khô không sao rửa sạch được.

Estella nở nụ cười ngọt ngào với gã ta:

“Con thích ăn bánh kem hơn.”

Linh mục sững lại một giây, sau đó phá lên cười ha hả, như thể bị sự hồn nhiên đáng yêu của nàng làm cho bật cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play