Chương 5

Khương Tảo luống cuống che chắn bản thân trước những ánh mắt đang đổ dồn vào cậu.

"Các người định làm gì hả?!" Khương Tảo hoảng hốt hét lên. “Tôi là sếp đấy nhé!”

"Sếp, hihi..." Trình Gia Mẫn lẩm bẩm, khoé miệng mở rộng lộ ra nụ cười nham nhở. “Càng hấp dẫn hơn.”

Khương Tảo: “...”

Tề Dĩ Nhiên lên tiếng: “Chúng ta chưa chốt được gì cả, nhưng việc đó để sau khi hoàn thiện bản thảo đã. 10 giờ sáng nay, chúng ta sẽ họp ở Phòng họp 1 để brainstorm phần đầu của dòng sản phẩm quý này. Sếp, nhớ tham gia nhé.”

"Ừ, biết rồi." Khương Tảo ôm chặt túi xách, vội vã đi về văn phòng, định sắp xếp tài liệu và tranh thủ ăn sáng.

Honey Rabbit luôn giữ bầu không khí thoải mái, không có phân cấp nghiêm ngặt. Hơn nữa, đây chỉ là chỉ nhánh nhỏ có vỏn vẹn chưa tới 20 nhân viên. Vì thế, dù là sếp nhưng Khương Tảo vẫn phải tham gia sâu vào các dự án gần đây. Đặc biệt là giai đoạn lên kế hoạch ban đầu.

Khương Tảo lôi một lát bánh mì từ ngăn bàn ra rồi đi đến pantry pha một ly cà phê.

Máy pha cà phê ở văn phòng có đủ loại tùy chọn. Khương Tảo thích ngọt, ngay cả cà phê cũng phải ngọt ngào nên cậu sẽ không đời nào uống thứ gì đắng như Americano.

Cậu không hiểu nổi tại sao có người lại tự nguyện uống Americano nóng trong khi cuộc sống đã đủ khó khăn rồi. Uống cà phê đắng chẳng khác gì uống thuốc bắc (chỉ là ý kiến cá nhân của cậu).

Chỉ có những người cố tỏ ra cool như Chu Dục Trì mới chọn cà phê đen không đường, chẳng biết để khoe mẽ hay để trông ngầu hơn. Có khi nào anh ta đã âm thầm luyện khả năng chịu đựng sự khổ sở không?

Nhưng cơn ác mộng đêm qua rõ ràng đã khiến đầu óc Khương Tảo rối bời. Trong lúc lơ đãng, cậu đã vô tình bấm nhầm nút. Kết quả khi cà phê pha xong, cậu  mới nhấp một ngụm đã ngay lập tức nhăn mặt vì vị đắng.

Americano.

Trong tất cả các loại, sao lại chọn đúng Americano.

Nghĩ tới thôi đã khiến Khương Tảo bực mình. Buổi sáng yên bình của cậu đã bị Chu Dục Trì phá hỏng.

Cậu vớ lấy điện thoại, mở WeChat rồi spam tin nhắn cho Chu Dục Trì.

[Tảo Tảo Ngủ Sớm: [Emoji đấm]]

[Tảo Tảo Ngủ Sớm: [Emoji đấm]]

[Tảo Tảo Ngủ Sớm: [Emoji đấm]]

Hai mươi tin liên tiếp.

Phản hồi đến gần như ngay lập tức.

[Chó Điên (▽皿▽#): k]

[Chó Điên (▽皿▽#): Có vấn đề gì với cậu hả?]

Khương Tảo chẳng hiểu cái "k" kia là ý gì.

[Tảo Tảo Ngủ Sớm: Cậu đang ở đâu?]

Chu Dục Trì gửi một định vị.

Nó chỉ tới Tòa nhà Thí nghiệm 3 của Đại học F.

Khương Tảo suýt sặc. Hồi cấp ba, Chu Dục Trì chỉ check-in ở quán net cày game hoặc nằm dài lười biếng ở nhà. Từ bao giờ anh ta biến thành học sinh gương mẫu thế này?

[Tảo Tảo Ngủ Sớm: Học tới chết đi nhé.]

Chu Dục Tri nhàm chán đáp lại.

[Chó Điên >:(: Rõ!]

Khương Tảo gõ tiếp,

Tảo Tảo Ngủ Sớm: “Tối qua ngủ ngon không?". Nhắn tiếp “Chắc chắn không ngon bằng tôi đâu.”

[Chó Điên >:(: ?]

Khương Tảo: "?”

Dấu chấm hỏi? Dấu chấm hỏi là sao?

[Chó Điên >:(: Thật bất ngờ.]

[Chó Điên >:(: Từ bao giờ cậu chủ động thế?]

Khương Tảo: “??”

Chủ động cái gì cơ?

[Chó Điên >:(: Cảm ơn @Tảo Tảo Ngủ Sớm nhé.]

[Chó Điên >:(: Ngủ rất ngon.]

[Tảo Tảo Ngủ Sớm: [Emoji tự tử cười.JPG] [Emoji đá giận.JPG]]

[Tảo Tảo Ngủ Sớm: Mong cậu đừng bao giờ tỉnh lại :)]

Bực bội hết sức! Khương Tảo tắt điện thoại, cho thêm đường và sữa vào ly cà phê đen, rồi mang ra khỏi phòng pantry.

Về tới văn phòng, một thông báo email hiện lên, báo cáo khảo sát thực địa do Tề Dĩ Nhiên gửi.

Khương Tảo xuất dữ liệu, định làm xong hết trước cuộc họp để có thêm thông tin tham khảo cho buổi thảo luận.

"Sếp, tới giờ rồi, đi thôi," một lúc sau, Tề Dĩ Nhiên gõ cửa nói vọng vào.

"Được, để tôi in cái này trước đã," Khương Tảo đáp.

"Wow, sếp nhanh thật," Tề Dĩ Nhiên: “Gửi cho Giám đốc Bùi đi, anh ấy đang in bên kia rồi bảo anh ấy mang theo luôn.”

Khương Tảo gật đầu và chuyển báo cáo cho Giám đốc Bùi.

Vì hầu hết nhân viên đều trẻ tuổi nên các cuộc họp luôn rất thoải mái, không giống những công ty truyền thống luôn thích cái kiểu “quan trọng hóa vấn đề” với hàng loạt những cuộc họp sáng và nội bộ dài bất tận.

Khương Tảo bước vào phòng họp với laptop.

Dù đã làm việc ở đây được một tháng, cậu vẫn chẳng thể thích nghi với cảnh tượng này.

Một nhà thiết kế thiên tài nào đó đã dựng một kệ trưng bày ngay lối vào, sắp xếp như quầy sách mới ra lò ở tiệm sách, nhưng lại đầy ắp các loại bao cao su đủ kiểu, xếp theo màu cầu vồng từ trái sang phải.

Bên cạnh là mấy bộ trang phục bán chạy nhất, người mẫu tự tin khoe dáng trên mannequin.

Tiếp đến là khu vực trưng bày Demon Little Purple nằm chễm chệ giữa trung tâm, xung quanh là đủ loại đồ chơi với mọi hình dáng con người có thể tưởng tượng ra được (và cả không thể tưởng tượng), phủ kín mọi ngóc ngách.

...Thật đáng kinh ngạc.

Nếu thêm ít manga BL, tiểu thuyết, và vài thứ liên quan đến fan-shipping, nơi này sẽ là trung tâm sáng tạo hoàn hảo.

"Sếp nhỏ, qua đây nào," Trình Giai Mẫn vỗ vỗ vào ghế bên cạnh mình.

Khương Tảo sờ mặt,may quá, không nóng nữa.

Anh ngồi xuống cạnh Trình Giai Mẫn, gần đó là trưởng nhóm dự án Cát Tiểu.

Cát Tiểu: “Chào sếp nhỏ.”

"Xin chào, xin chào." Vai trò "sếp" của Khương Tảo gần như chẳng khác nhân viên, nhưng mọi người ở đây thấy anh dễ thương không cưỡng nổi, cứ thích gọi anh là "sếp" mỗi khi cơn "kink" trỗi dậy.

Để che giấu chút ngượng ngùng, Khương Tảo nhấp một ngụm nước trên bàn và cười khúc khích nhìn vào mấy món đồ độc lạ đối diện. “Bên kia có thiết kế mới à?”

Mình chưa thấy trái chuối hay cái gậy kia bao giờ.

"Vâng, sếp nhỏ," Cát Tiểu đáp. “À, nhân tiện, sếp đã thử sản phẩm lần trước tôi đưa chưa? Cảm giác thế nào? Có ổn không? Có... phun không?”

“Phụt—!”

Khương Tảo phun nước ra ngoài.

Trời ạ!

Cách hỏi thẳng thừng khiến Khương Tảo hoảng hốt ho sặc sụa, phải nhờ Trình Giai Mẫn vỗ lưng mấy cái mới bình tĩnh lại.

"Trời, hỏi gì kỳ vậy?" Trình Giai Mẫn giả vờ nghiêm nghị với Cát Tiểu. “Hỏi kiểu đó hả? Sếp nhỏ phải báo cáo chi tiết chuyện phòng the với cậu sao?”

Khương Tảo quay phắt lại, mắt mở to kinh hoàng đầy khó ti: ??!!

!

Chị Mẫn Mẫn, chị cũng không tha cho tôi sao!

Mãi một lúc Khương Tảo mới lấy lại bình tĩnh.

Bình tĩnh.

Quyết tâm.

Chuyên nghiệp.

Mặt hơi tái nhưng má ửng hồng, Khương Tảo ngồi thẳng lưng, đôi mắt tròn xoe ngây thơ nghiêm túc nói: “Ừm... công ty chúng ta luôn ưu tiên trải nghiệm người dùng với sản phẩm.”

"Tôi đồng ý," Cát Tiểu gật đầu.

Khương Tảo: “Vậy, trưởng nhóm Cát, tối nay anh thử dùng đi, rồi mai nộp báo cáo đánh giá cho đội sản phẩm người lớn bên cạnh nhé?”

Cát Tiểu: “?”

Khương Tảo: “Phải tự thử mới biết có tốt không chứ.”

Cát Tiểu bắt đầu toát mồ hôi, thì thầm với Khương Tảo: “...Sếp, đó không phải... xu hướng của tôi.”

Trình Giai Mẫn, thích thú không chịu nổi, cười phá lên: “Hy sinh vì công việc có gì đâu mà ngại? Sếp nhỏ đã lên tiếng, cậu không được từ chối.”

Phòng họp náo loạn một phen, Cát Tiểu và Trình Giai Mẫn suýt cầm đồ chơi đánh nhau, cho đến khi Giám đốc Bùi bước vào, tay cầm tài liệu, đúng lúc cùng Tề Dĩ Nhiên.

"Cãi nhau gì thế?" Tề Dĩ Nhiên cười hỏi.

Giám đốc Bùi đóng cửa lại. “Không phải họp sao? Để dành chuyện phiếm sau khi họp đi.”

Mọi người ngồi vào chỗ.

Xét cho cùng, công ty đồ chơi người lớn là một doanh nghiệp bán hàng. Công việc nghiêm túc, và các cuộc họp là những thảo luận chuyên nghiệp về chiến lược kinh doanh chẳng có gì mờ ám.

Khương Tảo thường chỉ ngồi im lắng nghe. Dù sao cậu vẫn chỉ là thực tập sinh mới lên làm sếp, chưa chuyên nghiệp như các nhân viên kì cựu.

"Dòng đồ lót cài cúc lần trước quá nhàm chán" Trình Giai Mẫn phát biểu trước cuộc họp, liếc nhìn slide PPT. “Mấy thứ này đầy rẫy ngoài kia chẳng có gì nổi bật.”

"Theo khảo sát online và offline, mọi người quan tâm hơn đến tính tương tác và thú vị của trang phục," Giám đốc Bùi bổ sung. “Sản phẩm bán chạy nhất của chúng ta quý trước giảm 7%. Lần này cần thứ gì đó bùng nổ hơn.”

Cả phòng im lặng, mọi người suy nghĩ.

Rồi Trình Giai Mẫn bất ngờ quay sang Khương Tảo. “Sếp nhỏ, có ý tưởng gì không?”

Bất ngờ bị gọi tên, Khương Tảo thấy mình như đang bị cô giáo réo tên trong lớp.

"À, tôi có nghĩ tới một thứ," Khương Tảo dừng lại. “Khi xem khảo sát, tôi nhận ra một điểm thú vị—khi tìm kiếm trải nghiệm, người dùng thiên về thỏa mãn tinh thần hơn thể chất.”

"Bản chất con người có chút nổi loạn—trái cấm luôn ngon hơn. Trong tâm lý học, đó gọi là Hiệu ứng Pandora," Khương Tảo giải thích. “Nó được áp dụng nhiều trong đời sống. Những khu vực cấm thì thu hút kẻ khám phá, cái mà phải lén lút nhìn trộm thì luôn hấp dẫn hơn những thứ được phô bày ra.”

Cậu xoa cằm. “Có lẽ chúng ta có thể thiết kế dòng trang phục mùa này theo hướng 'cấm kỵ giả tưởng'. Kết hợp với ý của Giám đốc Bùi, ta có thể thêm một câu chuyện cho mỗi bộ trang phục, từ đó kích thích cả thị giác lẫn tâm lý, mang lại cảm giác hồi hộp cấm đoán cho khách hàng.”

Tề Dĩ Nhiên đập bàn. “Ồ, tôi hiểu rồi! Như sếp và…”

"Suỵt—" Khương Tảo đặt ngón tay lên môi, cắt lời. “Cái đó cấm nói.”

Tề Dĩ Nhiên vội ngậm miệng.

"Sếp nhỏ đúng là chuyên nghiệp," Giám đốc Bùi nhận xét. “Thật ra tôi luôn muốn thử phong cách 'nữ sinh ngây thơ hoặc gợi cảm'. Công ty chưa từng làm cái này.”

"Oooh, gu của tôi luôn!" Trình Giai Mẫn phấn khích ngay tức thì. “Cậu trai hư ngỗ ngược x học sinh ưu tú lạnh lùng! Anh hàng xóm dịu dàng x em trai chung thủy u ám! Dễ thương quá!”

"Cô vào nhầm ngành rồi," Cát Tiểu lẩm bẩm. “Sản phẩm của chúng ta là đồ chơi solo, cô cứ mơ mộng cặp đôi.”

"Mỗi người đưa ra một ý tưởng 'cấm kỵ'," Giám đốc Bùi kết luận. “Mỗi người một đề xuất ít nhất một concept thiết kế sau đó chúng ta họp lại.”

Cuộc họp kết thúc, mọi người quay về. 

Khương Tảo ngồi trước máy tính, nhìn chằm chằm tài liệu trống rỗng.

Hừm… phong cách nữ sinh ngây thơ hoặc gợi cảm.

Ai lại nghĩ sinh viên đại học có gì sexy cơ chứ?

Toàn mấy thứ phá mood.

Sinh viên như xác sống trong lớp 8 giờ sáng, làm bài tập nhóm với đồng đội vô dụng, email Khương viên tràn ngập lời gào thét “cứu em với” lúc thi cuối kỳ, mấy tên tự luyến đi lại huênh hoang như nắm trong tay cả thế giới, cố vấn áp lực bởi những cuộc gọi liên hồi.

Đúng là ác mộng.

Khương Tảo xoa thái dương.

Chàng trai trẻ ôm mặt, ngón tay bẹp má mềm, lông mi dài chớp chớp, cau mày nhìn màn hình, đắm chìm trong suy nghĩ.

Nhưng cậu chẳng có nhiều thời gian để đắn đo suy nghĩ. Đời sếp bận rộn kinh khủng, đặc biệt trong giai đoạn chuyển giao cuối quý.

“Sếp, ký tài liệu này giúp.”

“Sếp, lô hàng kia cần xác nhận.”

“Trời ơi, Wi-Fi nghẽn rồi, tôi còn đang dở ‘nghiên cứu’ cảm hứng đây!”

Sếp chẳng khác gì con dao đa năng Thụy Sĩ luôn bị lôi vào đủ thứ.

Hôm nay ngập trong công việc, lại thêm đêm qua ngủ không ngon. Tới tối, đầu Khương Tảo đau như búa bổ.

Phòng ban tăng ca, mãi tới 8 giờ tối mới tan làm.

"Sếp, cậu ổn không?" Trình Giai Mẫn vỗ đầu Khương Tảo khi anh gục mặt xuống bàn.

Khương Tảo khẽ ngẩng lên, lộ nửa khuôn mặt, nói: “Hơi nhức đầu—chắc tại tối qua ngủ không ngon.”

"Ôi, tội nghiệp quá." Trình Giai Mẫn véo má Khương Tảo. “Về thôi, muộn rồi.”

"Còn mọi người thì sao?" Khương Tảo ngẩng đầu lên, thấy mọi người vẫn đang tăng ca.

"Cuối tuần mà, bận là bình thường," Trình Giai Mẫn cười. “Mà tôi cũng hơi khoái cảm giác này.”

Khương Tảo: “...Dân cuồng công việc đúng là giống loài hiếm.”

Trình Giai Mẫn cười lớn, khoác vai Khương Tảo. “Ôi sếp à, cậu phải xem mẫu mới bên kia đấy.”

Mẫu mới là những bộ nội y vừa được làm thử.

"Tôi gói vào hộp cho cậu mang về." Lo Khương Tảo mệt, Trình Giai Mẫn nhét mấy món đồ vào hộp và đưa cho cậu.

Khương Tảo nhận hộp, liếc vào trong.

Hử? Màu sắc sặc sỡ.

Chỉ là... gần như chẳng có tí vải nào.

Cậu nhặt một món lên, lật qua lật lại, nhưng không tài nào đoán được nó che phần nào của cơ thể.

"Cái này là...?" Khương Tảo cau mày.

"Ngược rồi, sếp." Trình Giai Mẫn lật lại đúng chiều, bình thản áp nó lên người Khương Tảo. “Khe này ở bên này, dây buộc ở đây... Phần găng này đeo vào đây mới đúng, thế này là chuẩn rồi!”

Khương Tảo nhìn mấy sợi dây mỏng manh lủng lẳng trên người, câm nín.

Nó chẳng che được gì cần che và phô bày mọi thứ còn lại.

Cậu giật phăng món đồ ra. “...Thôi, tôi sẽ kiểm tra ở nhà.”

Có lẽ do thời tiết, mặt trăng trốn sau mây, bầu trời xám xịt.

Vác cái hộp to đùng về nhà, thật may vì nó có nắp và không in mấy hình hay chữ gợi cảm nếu không, cậu đã nổi tiếng trên tàu điện ngầm.

Cuối cùng về tới căn hộ, cậu bấm nút thang máy và đặt hộp xuống.

Mặt cậu tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi, đầu nhức nhối khó chịu.

Điện thoại rung, có cuộc gọi đến.

"Yo, Tảo Tảo! Đi party không?" Bạch Vân Phàm hớn hở.

Khương Tảo dứt khoát: “Không.”

"Sao lạnh lùng thế? Tớ còn chưa nói hết mà đã bị từ chối," Bạch Vân Phàm rên rỉ.

Thấy thang máy sắp tới, Khương Tảo chuyển sang loa ngoài, vừa cúi xuống nhấc hộp, vừa nghe Bạch Vân Phàm nói tiếp: “Quán bar học thuật tớ kể lần trước ấy, có bartender mặc tạp dề sexy!”

Khương Tảo ậm ừ vài tiếng: “Ừ, ừ, cậu đi đi.”

"Thôi mà Tảo, phải đi cùng nhau chứ!" Bạch Vân Phàm nài nỉ.

"Mệt lắm. Cậu không biết làm việc khổ thế nào đâu." Khương Tảo nói. Khi tới cửa căn hộ, cậu chống hộp bằng một đầu gối, lục tìm chìa khóa.

"Tớ hiểu, tớ hiểu! Chính vì thế tớ muốn rủ cậu đi thư giãn," Bạch Vân Phàm tiếp tục thuyết phục. “Nghe nói ở đó có thể thấy múi bụng luôn.”

Trong tư thế khó nhằn, chiếc móc khóa kêu leng keng khi anh xoay chìa, Khương Tảo nghe Bạch Vân Phàm rên rỉ: “Đi mà, đi mà~”

"Tớ nói không rồi." Khương Tảo điều chỉnh cái hộp, ép đầu gối vào cửa để giữ thăng bằng, rồi thử tra chìa vào ổ lần nữa. Cậu tuyên bố:

“Dù ngay bây giờ có một anh chàng sáu múi xuất hiện trước mặt tớ, tớ cũng chẳng—”

Nhưng chưa kịp xoay chìa, cửa đột nhiên tự mở.

Đập vào mắt cậu là một cặp cơ ngực săn chắc, hơi ướt. Bên dưới là tám múi bụng rõ nét, không thể nhầm lẫn.

“Hả?”

Đầu óc Khương Tảo trống rỗng.

Sao múi bụng lại mở cửa nhà cậu?

Nhưng chưa kịp nghĩ tiếp, cậu đã mất thăng bằng.

Cánh cửa bất ngờ bật vào trong, đầu gối đang chống đột nhiên mất điểm tựa, Khương Tảo lập tức ngã nhào về phía trước.

Hoảng loạn, cậu ôm chặt cái hộp bằng một tay, tay kia theo bản năng vươn ra tìm thứ gì đó để bám.

Giây tiếp theo, bàn tay xòe rộng của Khương Tảo đáp thẳng lên những múi bụng hoàn hảo trước mặt.

Cậu cảm nhận cơ bắp căng cứng dưới tay mình.

Cùng với những đường gân chạy dọc từ bụng dưới, phập phồng nội lực.

Nóng. Cứng. Thật không thể chê.

Khương Tảo ngẩng lên kinh hoàng.

Đôi mắt cậu chạm phải ánh nhìn lạnh lùng của Chu Dục Trì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play