Chương 6
Thế giới bỗng chốc im lặng.
Buổi tối hơi lạnh, bàn tay của cậu không lớn, trắng trẻo mịn màng tương phản rõ rệt với làn da ngăm ở múi bụng. Để giữ thăng bằng, những ngón tay hồng hào của cậu vô thức khép chặt, luồn vào khe cơ bụng rồi ấn mạnh xuống làn da.
“Chậc…” Chu Dục Trì nhíu mày, khẽ tặc lưỡi, đôi mắt đen láy nhìn xuống Khương Tảo, giọng điệu không chút cảm xúc: “Cạy khóa thì cạy khóa, đừng có sờ soạng lung tung.”
Khương Tảo đờ người
Cậu còn chưa kịp thắc mắc tại sao nhà mình lại có thêm người, vừa thấy mặt Chu Dục Trì, cậu đã vô thức giật tay về, vội vàng muốn đóng sập cửa lại.
Nhưng cánh cửa chưa kịp khép đã bị người trong nhà giữ chặt.
Ngay sau đó, cổ áo Khương Tảo bị túm mạnh, gần như bị nhấc bổng kéo vào trong.
“Rầm!”
Cánh cửa đóng sầm lại, Khương Tảo bị ép chặt vào tường.
Chu Dục Trì hơi cúi người, một tay chống tường, trông như chẳng tốn chút sức nào, cánh tay rắn rỏi gác ngay bên mặt Khương Tảo, tư thế áp đảo, ánh mắt lạnh nhạt, cúi xuống nhìn cậu.
Khoảng cách gần đến mức đường nét khuôn mặt anh ta trong bóng tối trở nên mờ ảo.
Ngay trước mắt là gương mặt tuy đáng ghét nhưng phải công nhận là đẹp không tì vết, phía dưới là xương quai xanh rõ nét và bộ ngực săn chắc còn vương hơi nước ấm.
(O△O)!
Khương Tảo cảm thấy tim mình đập không ổn chút nào.
Tư thế gì thế này!
Lại không phải đóng phim!
Đừng có không mặc áo mà tùy tiện “đè tường” người ta được không!
“Sao cậu lại ở nhà tôi?” Khương Tảo khó chịu toàn thân. “Cậu vào bằng cách nào? Đây là xâm nhập nhà ở bất hợp pháp!”
“Nhà cậu?” Giọng Chu Dục Trì trầm thấp, mang vẻ thờ ơ. “Đây là nhà tôi.”
Khương Tảo: “? Cậu mua cả khu chung cư này rồi à?”
Chu Dục Trì rõ ràng thấy câu này còn buồn cười hơn, năm ngón tay chống tường khẽ siết lại, gương mặt lạnh lùng nghiêng nhẹ, hơi khiêu khích: “Trước giờ tôi không biết cái đầu cậu lại ‘phát triển’ thế này.”
“…” Khương Tảo sốt ruột hơn. “Rõ ràng là nhà tôi! Ai cho cậu vào? Ra ngay trước khi tôi gọi người đến!”
“Cậu đừng quên vừa nãy là ai tự đóng cửa định chuồn.” Chu Dục Trì vẫn giữ vẻ bình thản. “Tôi tốt bụng mời cậu vào nhà tôi, mà cậu lại đối xử với chủ nhà thế này à.”
Chủ nhà cái gì mà cao cấp thế!
Hai thằng con trai “đè tường” nói chuyện thế này đúng là kỳ cục.
Khương Tảo liếc nhìn bộ ngực cơ bắp đang chĩa thẳng vào mặt mình, khó chịu nói: “Không phải tôi nói chứ, cái tư thế này của cậu…”
Lời chưa kịp thốt ra đã nuốt ngược vào.
Cậu chợt liếc thấy cái thùng giấy bị mình làm rơi trên sàn.
Một mảnh vải ren mỏng manh, trông chẳng đứng đắn chút nào đang lồ lộ ra ngoài.
Trời đất quỷ thần ơi!!
Chu Dục Trì nhận ra ánh mắt Khương Tảo có gì đó không đúng, liền theo hướng nhìn của cậu định quay lại xem.
Nhưng bất ngờ, bàn tay vừa sờ múi bụng của cậu lại “bốp” một cái, tát thẳng vào mặt Chu Dục Trì, cứng rắn kéo mặt anh ta quay lại.
Chu Dục Trì: ?
“Tư thế này của cậu đỉnh quá!” Khương Tảo ôm mặt Chu Dục Trì, nở nụ cười ngọt ngào gượng gạo, tâng bốc không ngừng: “Đỉnh thật đó, Chu Dục Trì! Cậu làm ơn giữ nguyên tư thế này ba mươi giây đừng nhúc nhích nha!”
Người đẹp mà làm nũng thì trông càng ngoan ngoãn, đôi mắt long lanh như thể cậu thật sự đang thương lượng tử tế.
Chu Dục Trì nhướng mày, ánh mắt lướt qua Khương Tảo, sâu thẳm khó đoán.
Thấy anh ta không động đậy, Khương Tảo lập tức buông tay, squat xuống, luồn qua một bên lao ra ngoài.
Cậu trượt dài đến bên cái thùng, vội vã nhét mảnh vải ren lộ ra vào trong.
Trời ơi, suýt nữa thì toi.
Nếu Chu Dục Trì mà thấy đống đồ này, cậu biết giải thích sao đây?
Không giải thích nổi.
Tên điên này chắc chắn sẽ nghĩ cậu là một kẻ biến thái, thích mặc đồ ren để thỏa mãn.
Đúng là cái cớ trời ban.
Cậu còn chưa túm được điểm yếu của Chu Dục Trì, tuyệt đối không thể để hắn đắc ý.
Khương Tảo xử lý xong cái áo ren, đang nghĩ cách giải quyết đống đồ, ngoảnh lại thì thấy Chu Dục Trì chẳng biết từ lúc nào đã quay người, nghiêng đầu nhìn cậu.
Lúc này Khương Tảo mới nhìn rõ toàn thân anh ta.
Người đàn ông vừa tắm xong, chỉ mặc mỗi cái quần dài rộng, để trần nửa trên.
Vóc dáng rõ ràng được tập luyện bài bản, săn chắc mạnh mẽ, lưng rộng vai dày, đường nhân ngư mờ ảo và múi bụng gọn gàng, toát lên vẻ nam tính đầy áp bức.
Bên hông là hình xăm mà cậu từng thấy từ hồi cấp ba – một chiếc đồng hồ bị xé toạc, vỡ vụn.
Giọng Khương Tảo run run: “Sao… sao cậu quay lại rồi?”
“Ba mươi giây hết rồi.” Chu Dục Trì liếc nhìn Khương Tảo đang quỳ trên sàn, đầu gối hồng hào, nói: “Tảo Tảo, đứng dậy đi. Muốn quỳ lạy thì đợi Tết.”
Khương Tảo: “…”
Khương Tảo bị vóc dáng cực phẩm này làm cho ngẩn ngơ, nhưng vừa nghe giọng Chu Dục Trì, cậu lập tức tỉnh táo.
Phí hoài cơ bắp.
Khương Tảo bĩu môi, ngại ngùng không dám nhìn vào người Chu Dục Trì: “Cậu mặc áo vào được không?”
Chu Dục Trì cúi đầu, một lúc sau khẽ cười, ngẩng lên nói: “Tôi còn tưởng cậu thích lắm, sờ mó đủ kiểu cơ mà.”
“…” Khương Tảo cáu, tai và má nóng bừng. “Bảo cậu mặc thì mặc đi, không là tôi báo công an đó!”
Chu Dục Trì không nói thêm, bước vào phòng bên cạnh, chắc là đi mặc áo.
Khương Tảo tranh thủ lúc này, ôm cái thùng chạy như bay vào phòng mình.
Cậu đóng sập cửa, tim vẫn đập thình thịch.
Má ơi.
Đi làm một ngày về mà nhà đã bị “đột nhập”.
Sao Chu Dục Trì lại ở nhà cậu? Sao còn tắm rửa xong xuôi? Sao lại có cả một căn phòng?
Ma quỷ à?
Khương Tảo cất đồ làm việc vào tủ, nhìn quanh căn phòng đầy màu sắc của mình, cảm giác càng tệ hơn.
… Kinh khủng nhất là tên đó đã vào phòng này.
Khương Tảo rùng mình, lén lút mở cửa, thò đầu ra ngó phòng khách.
Chu Dục Trì đã ra ngoài, mặc một chiếc áo thun đen, kiểu ôm sát người.
Khương Tảo bực mình bước ra, đóng cửa phòng mình, quyết tâm đối đầu với Chu Dục Trì.
“Chu Dục Trì.”
Khương Tảo tiến đến trước mặt anh ta, chưa kịp lớn tiếng chất vấn.
Chu Dục Trì đã vươn tay, vuốt tóc mái của cậu.
Bàn tay anh ta to, như bao trọn cả trán cậu, ngón tay luồn vào tóc, khẽ nhấc tóc mái lên, lòng bàn tay nóng hổi.
“Ở đâu không khỏe?” Giọng Chu Dục Trì trầm thấp, ngón tay khẽ nghịch tóc cậu, nói: “Chóng mặt hả?”
Khương Tảo bị câu hỏi bất ngờ làm mất nửa khí thế: “Sao cậu biết?”
Chu Dục Trì tiện tay véo nhẹ vành tai mềm mại của Khương Tảo, giọng điệu vẫn đều đều: “Cậu mà làm việc quá sức là bắt đầu phát bệnh, mở miệng toàn nói nhảm.”
Khương Tảo: “…”
Khương Tảo mím môi, má phím hồng, chỗ da bị chạm vào nóng rực, cậu gạt tay Chu Dục Trì ra: “Đừng có đụng vào tôi.”
Chu Dục Trì chẳng bận tâm, quay người đi vào bếp.
Anh ta lấy nồi, lấy từ ngăn kéo ra một gói mì, hỏi: “Thêm trứng không?”
Khương Tảo không biết anh ta lại định giở trò gì, bước tới, thẳng thắn nói: “Cậu làm gì đó? Tôi còn nhiều câu chưa hỏi, cậu đừng đánh trống lảng!”
Chu Dục Trì bắt đầu đun nước: “Mới dọn vào nên trong nhà chẳng có gì, cậu ăn tạm đi.”
“Cái gì mà mới dọn vào? Chuyện từ bao giờ mà sao tôi không biết?” Khương Tảo bước tới, thấy Chu Dục Trì thật sự bắt tay vào nấu nướng. “Tôi không ăn đâu, cậu đừng tự tiện vào bếp nhà người khác.”
“Được, cậu không ăn thì tôi mang xuống dưới cho chó.” Chu Dục Trì đẩy đầu Khương Tảo ra. “Ngồi qua kia đi.”
Khương Tảo bị đuổi ra phòng khách.
Cậu kéo một cái ghế, ngồi bên cạnh lén lút quan sát bóng lưng Chu Dục Trì.
Thôi được rồi, Khương Tảo đúng là chưa ăn tối. Nếu không ngửi thấy mùi chắc cậu lại quên béng mất.
Chu Dục Trì đứng trong bếp, thả vắt mì vào nồi nước đang sôi sùng sục, rồi khéo léo đập một quả trứng cho vào.
Anh ta có gương mặt chẳng hợp nấu nướng tí nào, trông chẳng có chút vẻ gì là người chăm lo việc nhà, vậy mà làm mấy việc này lại thuần thục đến bất ngờ.
Hài thật.
Sao lại có người dùng bếp nhà cậu, cái bếp mà chính cậu còn chẳng động tới, thuần thục thế này cơ chứ?
Cứ như thể đây thật sự là nhà anh ta không bằng.
Khương Tảo gục mặt xuống ghế, mày nhíu chặt, tức tối nhìn Chu Dục Trì.
Chẳng bao lâu sau, Chu Dục Trì múc mì ra bát, đặt trước mặt Khương Tảo.
Có người nấu cho mà không ăn mới là đồ ngốc. Khương Tảo kéo bát mì lại, vừa ăn vừa hỏi: “Giải thích câu vừa nãy của cậu đi.”
“Khó hiểu lắm à? Nghĩa đen đó.” Chu Dục Trì ngồi đối diện. “Đây là nhà tôi, hợp đồng thuê nhà ký đàng hoàng, hôm nay mới dọn vào.”
Cái gì cơ?
Từng từ cậu đều hiểu, sao ghép lại nghe kỳ cục thế này?
Khương Tảo nhai mì trong miệng, đột nhiên chẳng còn thấy ngon nữa. Cậu ngơ ngác hỏi: “Cậu thuê cái nhà này?”
Chu Dục Trì gật đầu.
Khương Tảo sững người hai giây, đầu óc quay cuồng, đứng bật dậy, cầm điện thoại nói: “Chờ chút.”
Cậu vội vàng ra ban công gọi điện cho mẹ mình, Dương Du .
“Sao thế con yêu?” Dương Du bắt máy ngay giây cuối cùng. “Mẹ đang spa đây.”
Khương Tảo: “Mẹ, mẹ có nhớ căn nhà ở khu A Thượng Hải không?”
“Căn nào nhỉ? Chuyện nhà cửa toàn bố con lo.” Dương Du nói. “Có chuyện gì à?”
Khương Tảo che điện thoại, hạ giọng: “Sao bố lại cho người khác thuê căn đó? Con vẫn đang ở đây mà.”
“À, mẹ nhớ rồi. Bố con có nói với mẹ, hình như là cho Dục Trì thuê thì phải.” Dương Du . “Con còn ở đó à? Trời ạ, mẹ tưởng chỗ đó bỏ không! Thấy người thuê là tiểu Chu, mẹ kêu bố con cho thuê ngay. Thằng bé ấy còn khách sáo, cứ đòi trả tiền thuê, mẹ bảo ở miễn phí cũng được mà.”
Khương Tảo: “…”
Thế giới này đúng là một sân khấu hài.
“Thế giờ phải làm sao? Con trả tiền lại cho cậu ta, bảo cậu ta dọn đi.” Khương Tảo nói.
Dương Du : “Có gì đâu, hai đứa ở chung đi.”
Khương Tảo: “?”
“Con với tiểu Chu chẳng phải thân như anh em sao? Nhà rộng như thế, thêm một người thì có sao đâu.” Dương Du vô tư.
Khương Tảo sốc: “Con với cậu ta bao giờ…”
“Thôi nhé, mẹ phải đắp mặt nạ đây.” Bên kia vang lên tiếng sột soạt, Dương Du nói tiếp. “Con ở một mình mẹ còn thấy lo, giờ có Dục Trì, tốt quá còn gì. Hai đứa sống hòa thuận nhé, mẹ cúp máy đây~”
“Tút—” Điện thoại ngắt.
Khương Tảo cầm điện thoại, nhìn màn hình cuộc gọi bị ngắt, càng thêm đau đầu.
Cậu thật sự khâm phục khả năng lấy lòng người của Chu Dục Trì. Bao năm nay, anh ta lừa bố mẹ cậu không chút sơ hở.
“Cốc cốc.”
Cửa kính ban công bị gõ hai tiếng.
“Tảo Tảo.” Chu Dục Trì đứng trước cửa, đối diện ánh mắt cậu, kéo tay nắm cửa, nói với người bên ngoài: “Mì nhũn cả rồi.”
Giờ này ai quan tâm tới mì nữa.
“Tôi vừa gọi điện hỏi rồi. Chắc mẹ tôi nhầm, tưởng căn này bỏ không, nên lỡ cho anh thuê.” Khương Tảo cất điện thoại, xoa trán. “Náo loạn cả lên, xin lỗi nhé. Cậu tìm thời gian dọn đi đi, tôi sẽ trả lại tiền thuê nhà.”
Chu Dục Trì dựa vào khung cửa khoanh tay, ánh sáng ngược làm thân hình anh như được viền một lớp sáng mờ.
Tóc mái rủ xuống, đường nét cổ sắc lạnh, đôi mắt anh sâu thẳm nhìn Khương Tảo chẳng rõ cảm xúc nhưng lại toát lên vẻ khó dây vào.
Khương Tảo lười đôi co với trai thẳng.
Cậu muốn bảo Chu Dục Trì đừng chắn cửa để cậu vào nhà, nhưng anh ta không những không nhúc nhích còn đứng chặn hẳn lối đi.
“…”
Mũi Khương Tảo chạm vào tay áo anh ta.
Mùi bột giặt thơm sạch, hòa lẫn chút hương long diên hương nhàn nhạt, quen thuộc mà bị mùi nước ngọt che đi.
Khương Tảo như chú thỏ giật mình, vội lùi nửa bước.
Giây tiếp theo.
Tên mặt dày này nhướng mắt, giọng điệu lười biếng như chuyện đương nhiên: “Cậu biết mà, thứ tôi không thiếu chính là tiền.”
“Tôi không định dọn đi.”