Edit: Pudding

Lương Yến đưa người đang mê man vì sốt vào bệnh viện. Tuy không nghiêm trọng nhưng đã chạm đến ngưỡng giới hạn, cộng với sự dao động cảm xúc, Minh Việt cuối cùng không chịu nổi mà ngất đi.

Lương Yến làm thủ tục nhập viện và ở lại một lúc, nhưng cũng không ở lâu. Trước khi đi, anh gọi trợ lý của mình đến để canh chừng Minh Việt.

Lương Yến thực ra vẫn chưa hoàn toàn quên lời cảnh báo của Nghiêm Dịch Sinh.

Nghiêm Dịch Sinh tuy ngoài mặt tỏ ra ôn hòa, nhưng thực chất lại rất thông minh, có thể tìm hiểu mọi chuyện một cách nhanh chóng. Khi anh ta biết về vụ Minh Đường bị đuối nước, cảm thấy không đơn giản chút nào. Chỉ cần điều tra một chút là đã rõ mọi chuyện, vì vậy trong cuộc gọi, anh ta cố tình lợi dụng việc đó để trêu chọc Lương Yến qua điện thoại.

Nghiêm Dịch Sinh vốn nghĩ rằng sẽ được chứng kiến một vở kịch hay, Lương Yến sẽ vội vã đến thăm “bệnh nhân” trong đoàn phim, từ đó biết rằng Minh Đường là một người ngây thơ đáng yêu, đến mức ngay cả việc người thay thế bị đuối nước cũng phải gánh lên mình. Hơn nữa, người đóng thế đó lại là vợ hợp pháp của Lương Yến.

Đáng tiếc, anh ta đã đánh giá sai phản ứng của cả hai. Minh Đường vì xấu hổ nên tránh mặt, còn Lương Yến thì hoàn toàn không quan tâm. Nghiêm Dịch Sinh không thể ngồi yên, đành phải nói rõ sự thật với Lương Yến. Cuối cùng, Lương Yến cũng đến gặp người bị hại thật sự.

Trước khi đi, Lương Yến dặn trợ lý: "Khi nào cậu ấy tỉnh lại thì báo cho tôi biết."

Một giờ sau, trên giường bệnh có tiếng động, Trợ lý Từ ngẩng đầu khỏi đống công việc, đối diện với khuôn mặt không biểu cảm của Minh Việt.

Trợ lý Từ giải thích lý do vì sao mình ở đây

Minh Việt: “Cảm ơn, không cần phải ở lại canh chừng tôi đâu.”

Trợ lý từ cười, cúi đầu nhắn tin cho Lương Yến.

Chỉ trong một giây đối phương đã trả lời, Trợ lý Từ nghĩ rằng đây là lần đầu tiên ông chủ của mình trả lời tin nhắn nhanh như vậy.

[Đi mua chút thức ăn.]

Trợ lý Từ đứng dậy định rời đi, nghe thấy người trên giường bệnh hơi do dự hỏi: “Lương Yến đâu?”

Trợ lý Từ ngớ ra một chút, sau đó trả lời, “Lương tổng về công ty rồi, nếu ngài cần gì, tôi có thể giúp.”

Minh Việt lắc đầu, rồi lại tựa vào đệm đầu giường đã được dựng lên.

Sau khi Trợ lý Từ rời đi, một y tá đến thay túi truyền dịch, Minh Việt lấy điện thoại ra, trên màn hình có vài cuộc gọi nhỡ từ Thẩm Quyến.

Minh Việt mở tin nhắn và nhắn lại vài chữ để đối phó, không lâu sau, có tiếng gõ cửa ngoài cửa phòng, Trợ lý Từ quay lại.

“Minh tiên sinh, Lương tổng có vài lời muốn tôi chuyển lại cho ngài.” Trợ lý Từ cười nói.

Minh Việt hơi ngẩn ra, "Anh nói đi."

"Giám đốc Lương nói nếu ngài muốn tìm anh ấy, có thể gọi điện cho anh ấy, ngài có thông tin liên lạc của anh ấy."

Minh Việt trong lòng hơi căng thẳng, nhưng ngoài mặt không lộ ra, chỉ lạnh nhạt đáp một tiếng "Ồ."

Cậu đương nhiên biết, chỉ là theo bản năng nghĩ rằng Lương Yến đã đến đoàn phim tìm Minh Đường, còn chưa gặp được người mà đã bị cậu làm phiền, có lẽ giờ này còn đang ở với Minh Đường.

Trợ lý Từ tiếp tục nói, "Anh ấy còn nói ngài không còn ở đoàn phim nữa, sao anh ấy phải đến đó làm gì?"

Trợ lý Từ nói lại lời của Lương Yến, thêm vào chút ngữ khí hỏi han nhẹ nhàng, Minh Việt trong đầu tự động thay thế bằng giọng điệu trêu đùa của Lương Yến, gương mặt liền đỏ lên.

Khi nhận câu trả lời bất ngờ này, anh nhìn Trợ lý Từ, "Chỉ vậy thôi sao?"

Mặc dù chỉ là lời nói đùa, nhưng lại làm khơi dậy lòng tham của ai đó.

Dù là đùa giỡn, chỉ cần ánh mắt chú ý đến cậu nhiều thêm một chút, thêm một chút nữa.

Sau một giây phản ứng, Trợ lý Từ nhanh chóng bước lên, nâng bàn trên giường lên, sắp xếp đồ ăn, "Đây là bữa ăn dinh dưỡng, ngài dùng từ từ nhé."

Anh ta bổ sung thêm một câu, "Đương nhiên, đây cũng là điều Giám đốc Lương dặn dò."

Minh Việt nhận lấy rồi nói cảm ơn.

"Không có gì." Trợ lý Từ cười khiêm tốn, "Ý của Tổng giám đốc Lương là bảo ngài thêm anh ấy vào WeChat, liên lạc trực tiếp sẽ tiện hơn."

Câu nói thẳng thắn như vậy, lại còn nói ngay trước mặt, dù Minh Việt bề ngoài vẫn bình tĩnh, nhưng lúc này cũng không khỏi cảm thấy xấu hổ. May mà sắc mặt cậu còn có chút mệt mỏi, làm người ta không thể nhận ra.

Vì vậy rất nhanh, Trợ lý Từ im lặng mang theo điện thoại, làm xong nhiệm vụ rồi rời đi.

Giống như đã đoán trước rằng Minh Việt sẽ chạy, hai người đã thêm nhau vào WeChat, tin nhắn đầu tiên mà Lương Yến gửi là: [Đừng chạy lung tung, đợi tôi tối nay qua đó.]

Minh Việt cầm điện thoại ngẩn người.

Sự thân mật và gần gũi như vậy vốn không nên tồn tại giữa họ.

Cậu khẽ động ngón tay, trả lời: [Tổng giám đốc Lương sẽ tới à?]

Lương Yến nhận được câu trả lời, khóe miệng nhếch lên một nụ cười: [Cho cậu cơ hội báo đáp trực tiếp.]

Minh Việt siết chặt điện thoại, múc một muỗng canh chim bồ câu ấm áp, cảm nhận vị ngọt thanh của kỳ tử và táo đỏ.

Độ nổi tiếng của Minh Đường trên mạng vẫn còn kéo dài, thậm chí một số fan không chịu nổi khi thần tượng của họ gặp phải sự cố này liền quay sang phát điên trách móc thế thân, ám chỉ rằng thế thân không chuyên nghiệp,thật may mắn cho các diễn viên đóng thế khi nhân vật chính không cần đến diễn viên đóng thế để tham gia vào các cảnh quay nguy hiểm.

Sau đó, họ đào lại những thế thân trước đây của Minh Đường, từng người một bị chỉ trích, mà trùng hợp thay, người có ngoại hình nổi bật nhất, Minh Việt, lại chính là người bị chửi nhiều nhất.

Lương Yến nhìn qua một lượt, thấy mấy tin tức vớ vẩn không đáng chú ý, giờ đây trên mạng chỉ toàn những lời chua cay, mỉa mai, nói Minh Việt có tính khí xấu, EQ thấp.

Một lần nữa, tin tức từ các tài khoản marketing được lôi ra, nói rằng Minh Việt đã từng dùng mưu mẹo lừa một ngôi sao nổi tiếng với giọng hát ngọt ngào, giờ rơi vào cảnh làm thế thân là tự mình chuốc lấy.

Kể từ khi Minh Việt vào giới, cậu vẫn chưa nổi tiếng, các tài khoản marketing cũng không thể tạo ra sự nổi tiếng, tự nhiên là không ai chú ý đến cậu nữa, nhưng bây giờ lại vì Minh Đường mà bị đào lại.

Nhà họ Lương không phát triển trong ngành giải trí, nhưng không có nghĩa là không thể chia một miếng bánh, muốn nắm một đoàn phim nhỏ trong tay, thật sự là dễ dàng.

Nhưng Lương Yến không có ý định làm Bồ Tát cứu khổ, nói cho cùng, Minh Việt không phải là người của hắn, hắn không cần phải vội vã dọn dẹp chiến trường thay người khác.

Hợp đồng đã nói rõ là có lợi cho đôi bên, đừng biến nó thành một hợp đồng bao nuôi.

Lương Yến chẳng qua chỉ mang chút tâm trạng xem trò vui mà thôi, muốn nhìn "nhân vật chính" trong nguyên tác bị bóc trần lớp vỏ bảo vệ lộng lẫy nhưng yếu ớt kia.

Đến chiều tối, làn sóng dư luận bắt đầu đổi chiều, từ khóa #thế thân của Minh Đường âm thầm leo lên hot search.

Lúc này, Minh Việt đang đứng trên ban công rộng rãi của phòng bệnh VIP, nghe điện thoại của Thẩm Quyến.

“Nói thật nhé, từ lúc vào nghề tới giờ tôi chưa từng thấy ai như cậu, còn chơi cái trò ngây thơ băng thanh ngọc khiết, đợi tuyết rơi tháng sáu đến rửa oan hộ cậu sao?” Bên kia truyền đến một tiếng cười khẩy, giọng điệu đầy mỉa mai, chẳng buồn che giấu.

Minh Việt điềm đạm nói: “Vẫn chưa đến bước đường cùng, tôi không muốn đi đến đâu là phải lột đến đó, đến lúc ấy da trên người cũng chẳng còn là của mình.”

Thẩm Quyến nói chuyện khó nghe, nhưng Minh Việt còn tàn nhẫn hơn, luôn biết cách chọc trúng tim đen người khác. Vậy mà lần nào Thẩm Quyến cũng bám lấy, khoe khoang mình sống tốt thế nào, để rồi bị đâm một trận, lần sau vẫn như cũ.

“Tôi thích thế đấy!” Thẩm Quyến bực bội nói, “Còn hơn cái kiểu làm ra vẻ đạo mạo của cậu. Thứ đáng tranh thủ thì không tranh, rốt cuộc lại để người khác hớt tay trên!”

Minh Việt cụp mắt.

Thứ cậu muốn không nhiều, nhưng cậu vẫn đang cố gắng giành lấy.

“Cậu còn nhớ cái thằng tên Hà Gia Vũ ở công ty đối thủ không? Dạo này bên đó đang lăng xê nó hết cỡ, tài nguyên cứ thế dồn về phía nó. Cái hợp đồng đại diện của tôi cũng bị nó cướp mất. Nghe nói nó còn đang nghĩ đủ cách để tạo tin đồn tình ái với Minh Đường. Hai đứa đó mà ghép đôi thì thật là đen đủi chết đi được!”

“Minh Đường chọc giận cậu chỗ nào à?” Minh Việt hỏi.

Thẩm Quyến đáp: “Tôi mắng cậu ta giúp cậu đấy, còn không cảm ơn tôi một câu?”

Không ai tiếp lời cũng chẳng sao, Thẩm Quyến vẫn nói tiếp, “Nghe nói dạo này cậu ta lại bám lấy ảnh đế Cố rồi. Số đúng là đỏ, tôi ghen chết đi được.”

Minh Việt khẽ “ừ” một tiếng, từ trước đến nay chưa từng ngăn cản Thẩm Quyến trút giận, cũng chẳng bao giờ đi rêu rao khắp nơi, nên Thẩm Quyến cứ thế yên tâm mà quấy rầy cậu.

Đầu dây bên kia bỗng im lặng, vài giây sau, không biết nhìn thấy gì, giọng Thẩm Quyến bỗng cao vút: “Đệch, đây đâu phải là oan khuất như Đậu Nga*, là trên đầu cậu rơi xuống lá vàng rồi thì có!”

[*Đậu Nga (窦娥): một nhân vật bi kịch trong vở kịch cổ điển Trung Quốc, đại diện cho người phụ nữ oan ức.]

Cửa phòng bệnh từ bên ngoài mở ra. Minh Việt không để tâm Thẩm Quyến vừa nói gì, cơ thể đã phản xạ tự nhiên mà quay lại nhìn.

Bóng dáng cao lớn của Lương Yến xuất hiện trước mắt. Vẫn là bộ đồ lúc sáng, áo sơ mi mở hai nút, để lộ xương quai xanh gợi cảm, kết hợp với bộ vest đen lạnh lùng kiềm chế càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ và phong lưu trong từng cử động.

Lương Yến bắt gặp ánh mắt của cậu, hơi nhướng mày, giơ hộp cơm trong tay lên, cười cười nói: “Ăn cơm trước đi, nhìn tôi mãi cũng không thể ăn no được đâu.”

Minh Việt giờ cũng gần như miễn dịch với mấy câu đùa cợt miệng lưỡi của hắn, ít nhất là trên mặt không có biểu hiện gì, cậu bước tới nhận lấy hộp cơm, rồi bày ra trên bàn trà trước ghế sofa, đáp: “Tổng giám đốc Lương đích thân mang cơm tới, tôi càng không biết phải đền đáp thế nào cho phải.”

Tiền viện phí là Minh Việt tự mình thanh toán, nên cái gọi là “đền đáp”, tất nhiên là chỉ chuyện Lương Yến đã đích thân đưa cậu đến bệnh viện, cả hai đều hiểu ngầm.

“Đúng thế, vậy giờ biết làm sao đây?” Lương Yến bước tới sofa ngồi xuống một cách thoải mái, cười khẽ nói: “Lấy thân báo đáp thì có vẻ hơi quá, nhưng không thế thì còn biết lấy gì mà trả đây?”

Nghe thấy câu "lấy thân báo đáp", mí mắt Minh Việt giật khẽ, nửa thật nửa đùa nói:
“Nợ nhiều đè thân, có khi lại muốn bùng nợ mất rồi.”

Cậu quay lưng về phía Lương Yến, lấy đồ ăn trong hộp ra.

Lương Yến nhìn bóng lưng gầy gò của cậu, hờ hững thở dài: “Vậy thì tôi lỗ to rồi.”

Ở góc độ không thấy mặt, khóe môi Minh Việt khẽ cong lên.

Cậu ngồi trên thảm bên cạnh sofa, cách Lương Yến không xa cũng không gần, nghiêm túc ăn cơm. Lương Yến không quấy rầy cậu, dường như thật sự chỉ đến để ăn một bữa cùng cậu.

Minh Việt ăn rất yên tĩnh, nhưng tốc độ không chậm. Lương Yến ngẩng đầu khỏi điện thoại, nhìn bát đĩa sạch bóng, không khỏi ngạc nhiên liếc thêm một cái.

Bữa này là do Lương Yến đặt, khẩu phần anh rõ hơn ai hết, không ngờ Minh Việt lại ăn hết sạch.

“Đói quá à?” Lương Yến nghi ngờ trợ lý Từ buổi trưa có phải mua ít quá không.

Minh Việt ngồi co chân lại trên thảm, nghiêng đầu nhìn Lương Yến “Lương tổng ghét tôi ăn khỏe, muốn tăng giá thì cứ nói thẳng.”

“Tăng giá” cũng tính vào trong chuyện báo đáp.

Lương Yến hiếm khi bị người ta chọc lại như thế, trong mắt càng thêm hứng thú, bật cười thật lòng: “Không phải đâu, chỉ là đơn giản quan tâm cậu thôi.”

Minh Việt không phản bác, chỉ cúi đầu húp một muỗng canh nóng thơm phức.

“Quần áo lát nữa tôi sẽ bảo người mang đến một bộ.”Lương Yến nhìn bộ đồ diễn nhăn nhúm trên người Minh Việt, nghĩ cũng biết cậu không có trợ lý, bên người chẳng ai chăm sóc. Bạn bè thế nào thì anh không rõ, còn hai người nhà họ Minh thì khỏi cần trông mong, cẩn thận không lại bị phản đòn.

Lương Yến mặc áo quần chỉnh tề, sáng sủa, còn Minh Việt thì tóc rối bời, môi nhợt nhạt, vậy mà lại mang theo vẻ đẹp yếu ớt, hỗn loạn.

Không rõ là do bệnh, hay vì đã đọc những lời đàm tiếu trên mạng, cả người toát lên cảm giác nặng nề.

Giữa hai người là khoảng trống hẹp giữa bàn trà và ghế sofa, như một vực thẳm, phân chia hai kẻ ở hai thế giới.

“Tôi không muốn ở lại bệnh viện qua đêm.” Minh Việt đứng dậy, cởi phần áo ngoài và đai thắt eo, bên trong chỉ là một chiếc áo thun tối màu. “Vậy là đủ rồi.”

Lương Yến cũng không ép, đứng dậy đến ngăn kéo ở đầu giường lục lọi, lấy ra một chiếc nhiệt kế đưa cho cậu.“Đo nhiệt độ xong rồi tính tiếp.”

Hắn bước lại gần, đưa nhiệt kế từ tay trái mình sang tay phải Minh Việt.

Cây cầu trong suốt nối liền khe núi hẹp chỉ tồn tại trong khoảnh khắc ngắn ngủi.

Ba mươi sáu độ sáu, hoàn toàn không sốt nữa.

“Tôi đưa cậu về.” Lương Yến đứng dậy nói.

“Vậy tôi có đủ khả năng thuê Lương tổng không?” Minh Việt chỉnh lại áo khoác, vắt lên cánh tay:“Lương tổng là người làm ăn, tôi không thể để anh chịu thiệt.”

Lương Yến nghiêng đầu liếc nhìn, ánh mắt rơi vào đôi mắt sáng lạ thường kia. Sự u ám vừa rồi như bị quét sạch, so với lần gặp trước còn sinh động hơn, làm khuôn mặt nhợt nhạt vì bệnh kia càng thêm ba phần quyến rũ.

Lời trêu đùa vừa đủ, thái độ không thấp kém cũng chẳng kiêu ngạo, gương mặt tuấn tú nổi bật , tất cả khiến cậu còn dễ nhìn hơn cả nam chính Minh Đường kia.

Những câu bông đùa qua lại khiến bầu không khí giữa hai người dần trở nên hòa hợp một cách vô thanh vô tức.

“Chu đáo thế?” Lương Yến bật cười khẽ, lời ngọt ngào tuôn ra tự nhiên: “Mới vào cửa được bao lâu mà đã biết bảo vệ quyền lợi của tôi rồi.”

Tim Minh Việt còn chưa bình ổn, đã nghe anh nói tiếp: “Không đắt đâu, chỉ cần một cốc nước mật ong.”

Nước mật ong đã mua, cuối cùng lại về tay Minh Việt; cậu khoác áo vest của Lương Yến trên vai, hưởng thụ xe sang mà chẳng phải trả một đồng nào.

Đây là lần đầu tiên Minh Việt được lợi trọn vẹn trong một cuộc giao dịch, đến giờ vẫn thấy như không thật.

Trên vai là chiếc áo khoác còn vương mùi nước hoa nam nhàn nhạt, ra khỏi bệnh viện, Lương Yến đã cởi áo khoác đưa cho cậu, Minh Việt không từ chối.

Cậu là kiểu người được đà lấn tới đã để mắt tới thứ gì, tuyệt không chủ động buông tay.

Xe dừng lại trước một khu chung cư cũ kỹ, Minh Việt vươn tay tháo dây an toàn thì cổ tay bị một bàn tay ấm nóng giữ lấy cách một lớp áo vest.

Chỉ nghe Lương Yến bất ngờ cất tiếng: “Minh Việt, với tư cách là chồng hợp pháp  của cậu, tôi muốn hỏi một chuyện.”

“Có phải cậu đang rất muốn yêu đương không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play