Edit: Pudding
Các fan đã chờ đợi suốt một đêm, tấm ảnh mờ nhạt của người nằm trên cáng cứu thương vẫn đứng đầu danh sách tìm kiếm suốt cả đêm.
Minh Đường mãi vẫn chưa lên tiếng, đoàn phim lại càng không có tin tức gì, fan lo lắng cho bảo bối nhà mình khiến hashtag #MinhĐườngChếtĐuối bị đẩy lên top tìm kiếm, họ còn mắng đoàn phim vì không có phát ngôn chính thức.
Cuối cùng đến chiều, đương sự mới lên tiếng báo bình an.
[Minh Đường V]: Xin lỗi vì đã để mọi người lo lắng, tôi vẫn ổn. Cảm ơn đoàn phim vì đã quan tâm và chăm sóc.
Sau đó, đoàn phim cũng nhanh chóng xin lỗi @MinhĐường , nói rằng vì ứng phó không kịp thời nên mới để diễn viên gặp nguy hiểm, đoàn phim sẽ kiểm điểm và bổ sung các biện pháp để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn lần nữa.
Sau đó, từ khóa “Minh Đường bình an” lập tức leo lên hot search.
“Hu hu hu, Đường Đường chịu khổ như vậy nhưng vẫn còn mạnh mẽ thế này, mẹ đau lòng chết mất.”
“Bảo bối làm việc nghỉ ngơi hợp lý cũng không sao cả, nhất định phải giữ gìn sức khỏe nha.”
“Đường Bảo của chúng ta giỏi nhất! Ai còn dám anti vô lý, tôi sẽ cho họ biết tay!!”
“Mặc dù không quen biết, nhưng vẫn muốn nói một câu, thời tiết thế này mà dám xuống nước, đúng là tấm gương cho giới giải trí.”
Chỉ trong một ngày, Minh Đường đã thu hút được vô số fan mới, ngay cả người qua đường cũng có ấn tượng tốt, cậu ta lại một lần nữa nổi lên.
Còn cậu ta lúc này đang quay cảnh tình cảm mập mờ với nữ chính trong đoàn phim, má ửng hồng, thần sắc sáng sủa, chẳng có chút nào giống người vừa bị đuối nước.
Người trong đoàn đều hiểu rõ trong lòng, người bị đuối nước là diễn viên đóng thế. Vậy mà truyền ra ngoài lại thành nam chính vì cống hiến mà gặp sự cố, quả thật là một hiểu lầm “đẹp như mơ”.
Dù sao thì diễn viên đóng thế ra sao, công chúng cũng chẳng quan tâm. Nếu fan sớm biết là diễn viên đóng thế bị đuối nước, chuyện này còn chẳng lên được hot search, lại càng không cần phải giải thích dài dòng vì một người không nổi tiếng. Thay vì vậy, chi bằng cứ để thuận theo tự nhiên rồi thu về cảm tình công chúng.
Đoàn phim và Minh Đường đã đạt được thỏa thuận ngầm, chuyện này sẽ không công bố ra ngoài. Minh Đường sẽ "giải oan" cho đoàn phim, đồng thời tự mình trấn an Minh Việt.
Điều khiến họ ngạc nhiên là người đóng thế đó lại rất ngoan ngoãn, không phản ứng gì với hot search. Cảnh tượng giận dữ đến đòi bồi thường mà họ tưởng tượng đã không xuất hiện.
Minh Việt thậm chí còn quay lại đoàn theo đúng kế hoạch, hoàn thành hai cảnh quay cưỡi ngựa cuối cùng .
Minh Đường vừa quay xong cảnh rượt đuổi trong biển hoa với nữ chính, trợ lý lập tức đưa bình giữ nhiệt, phó đạo diễn trong đoàn tiến lại hỏi: “Thầy Minh, diễn viên đóng thế của anh đâu rồi?”
Minh Đường chỉ tay: “Anh ấy đang thay đồ ở bên trong, sẽ ra ngay.”
“Được rồi” phó đạo diễn tò mò hỏi, “Diễn viên đóng thế của thầy Minh là tìm từ đâu vậy? Ngoại hình xuất sắc, lại còn toàn năng, cưỡi ngựa, bơi lội đều giỏi. Có cái gì cậu ta không biết không?”
“Anh tôi đúng là rất lợi hại.” Minh Đường đậy nắp bình, không vui nói: “Đừng có đào người của tôi, anh ấy là của riêng tôi đấy.”
Phó đạo diễn cười ha hả: “Cậu tinh quái thật, đến tôi cũng phải dè chừng.”
Nghe Minh Đường gọi là "anh", phó đạo diễn chỉ nghĩ rằng quan hệ giữa cậu ta và người đóng thế rất thân thiết, nên mới có thể dàn xếp chuyện đuối nước ổn thỏa như vậy.
Phải nói là, người đóng thế đó với Minh Đường là hai kiểu không giống nhau, ngũ quan không cần chỉnh sửa gì cũng đã là một mỹ nhân hiếm có… Không hiểu sao lại đi làm đóng thế.
Nhưng giới giải trí đâu chỉ dựa vào nhan sắc mà nổi tiếng, cũng không lạ.
Suy nghĩ đó lướt qua đầu phó đạo diễn, rồi nhanh chóng bị bỏ lại phía sau.
Điện thoại rung lên, Minh Việt mở ra xem, là Thẩm Quyến gửi hơn chục tin nhắn, hỏi cậu đang ở đâu, đã thấy hot search của Minh Đường chưa.
Thẩm Quyến là nghệ sĩ cùng công ty với cậu, cũng không có hậu thuẫn hay tài nguyên gì, nhưng tính tình hoạt bát, biết làm người khác vui vẻ, thường được đóng vai nam phụ hoặc tham gia show, tài nguyên tốt hơn Minh Việt nhiều.
Có người gõ cửa hối thúc, Minh Việt không trả lời anh ta mà đi quay tiếp.
Minh Việt bước ra khỏi phòng trang điểm, nhân viên đang định đẩy cửa bước vào thì sững sờ tại chỗ.
Nếu không biết trước đây là diễn viên đóng thế, anh ta thậm chí sẽ tưởng là đạo diễn đã bỏ ra số tiền lớn mời một ngôi sao hạng A.
Minh Việt mặc một bộ đồ cưỡi ngựa màu đen, thắt eo bó sát làm nổi bật dáng người cao ráo, chân dài thẳng tắp, đôi bốt cao ôm sát cẳng chân tạo thành đường cong đẹp mắt.
Khuôn mặt vẫn mang vẻ tái nhợt bệnh tật, nét mong manh tinh tế hòa cùng vẻ oai phong lẫm liệt của trang phục cưỡi ngựa, tạo ra một cảm giác phức tạp và đầy sức hút, giống như một tiểu vương gia quý tộc bệnh tật triền miên, nhưng vẫn phải ra chiến trường.
“Phiền anh rồi.” Minh Việt khẽ gật đầu với nhân viên.
Người kia bừng tỉnh, dẫn Minh Việt đến nơi quay.
Địa điểm là khu phố cổ dựng trong phim trường. Minh Việt cưỡi ngựa chạy qua chạy lại hơn mười lần, thở dốc nhẹ, thể lực không theo kịp, mồ hôi từ thái dương nhỏ giọt theo cổ, lưng cũng đẫm mồ hôi.
Hoàng hôn buông xuống, gió mát thổi qua, Minh Việt không kìm được mà rùng mình, má vẫn còn ửng đỏ vì vận động giờ lại tái đi. Ảnh hưởng từ hôm ngâm nước lạnh vẫn chưa dứt, cơ thể vẫn còn nhạy cảm với lạnh.
Nghe tiếng hô từ xa, Minh Việt thở phào, chuẩn bị xuống ngựa.
Bỗng như có cảm giác, cậu quay lại nhìn, thấy bóng dáng cao ráo đứng cạnh đạo diễn.
Trong đám đông di chuyển, bóng người mờ nhạt của người đàn ông dần lộ ra, vóc dáng thẳng tắp, ngũ quan tuấn tú, giữa đoàn phim toàn ngôi sao lớn nhỏ, anh vẫn nổi bật rực rỡ.
Như thể cảm nhận được, ánh mắt đối phương quét qua, đối diện thẳng với Minh Việt, khóe môi nở nụ cười rạng rỡ, rực rỡ hơn cả ánh chiều tà.
Minh Việt chậm rãi thu hồi ánh mắt, khi xuống ngựa thì choáng váng một chút, suýt ngã, may mà kịp giẫm vào bàn đạp giữ vững thân hình.
Lần này, cậu không ngoảnh lại xem phản ứng người kia nữa, tự mình dắt ngựa rời đi.
Lẽ ra phải đưa ngựa về chuồng, nhưng Minh Việt lại rẽ hướng khác, đi đường vòng sang một con phố khác.
Một người một ngựa rời đi, Lương Yến quay đầu nói vài câu với đạo diễn.
Đạo diễn họ Trần, chuyên quay phim thần tượng tình cảm, từng nổi với hai bộ, thích hợp tác với các ngôi sao lưu lượng, trong giới cũng có danh tiếng, được nhà đầu tư ưu ái.
Ông chưa từng hợp tác với Lương Yến nhưng biết thân phận anh, còn nghe nói anh rất thân với đạo diễn lớn Nghiêm. Nếu được đại gia đầu tư, thì gà thường cũng có thể hóa phượng hoàng.
Ông mỉm cười thăm dò lý do Lương Yến đến đây, Lương Yến chỉ bảo là đến thăm đoàn của Nghiêm Dịch Sinh, đi lạc nên ghé qua xem.
Lương Yến hỏi: “Nghe nói có diễn viên xảy ra chuyện? Giờ người đâu rồi?”
Đạo diễn Trần sợ bị trách, vội vã lấy lòng:
“Nam chính rất chuyên nghiệp, không muốn làm trễ tiến độ nên đã đi nghỉ ngơi. Ngài muốn gặp, tôi dẫn đi ngay?”
Ông ta là người khôn ngoan, nghĩ đến hot search, chợt hiểu ẩn ý thật sự, hóa ra là đến thăm Minh Đường.
Ông chỉ biết Minh Đường là một thiếu gia nhà giàu, không ngờ còn có liên quan tới Lương Yến.
Người xung quanh len lén quan sát, đa phần không nhận ra Lương Yến, nhưng từ thái độ cung kính của đạo diễn và khí chất cao quý không giấu được trên người hắn, ai nấy đều cảm nhận được đây là người không thể đắc tội.
Lương Yến không trả lời câu đó, mà hỏi:
“Vừa nãy người cưỡi ngựa là ai?”
Đạo diễn Trần nhanh trí:
“Chỉ là một quần chúng trong đoàn thôi, ngài cũng để ý sao?”
“Quần chúng à.” Lương Yến cười:
“Vì một diễn viên quần chúng mà dọn sạch hiện trường quay, quay cảnh đơn cưỡi ngựa đi qua phố?”
Đạo diễn Trần trong lòng giật thót, ấp úng không nói nên lời, Lương Yến như chỉ hỏi chơi, thái độ ôn hòa, nhưng ông lại cảm thấy có luồng khí lạnh sau lưng.
“Một quần chúng mà đẹp như vậy, chẳng phải nam chính cũng phải cảm thấy xấu hổ sao?” Lương Yến nói tiếp, “Đạo diễn Trần thật đúng là có nhiều tài năng ẩn giấu đấy. Với điều kiện như tôi, chắc đến vai đóng thế còn không được diễn ấy chứ?”
Đạo diễn Trần giật mình, vội vàng khen nịnh cả chục câu để xoa dịu.
Lúc này ông mới hiểu, những lời khen kia của Lương Yến thực ra là đang châm biếm vụ diễn viên đóng thế bị đuối nước.
Hiểu ra rồi, mồ hôi lạnh liền túa ra, trong lòng đầy nghi ngờ và lo lắng.
Chẳng phải hắn đến thăm Minh Đường sao?
Đạo diễn Trần vừa định cười gượng giải thích, nhưng Lương Yến không cho ông ta cơ hội, nụ cười trên mặt nhạt hẳn đi:
“Ngài lớn tuổi thế này rồi, việc theo đuổi danh tiếng tuy không thực tế, nhưng cũng không cần tự buông thả mình đến mức này.”
Đạo diễn Trần, người hói trán nhưng chỉ mới ngoài ba mươi, không dám kêu oan, chỉ đành cắn răng thừa nhận:
“Vâng, sau này nhất định tôi sẽ sửa, nhất định!”
Ông ta có buông thả đâu chứ?! Làm sao ông ta biết được một diễn viên đóng thế vô danh lại có một “ông lớn” chống lưng như thế!
Đúng lúc ấy, một cậu trai trẻ có gương mặt thanh tú bước đến, tự giới thiệu là trợ lý của Minh Đường. Lương Yến nghe vậy, liền phất tay đuổi đạo diễn đang toát mồ hôi lạnh, rồi hỏi:
“Ông chủ cậu đâu?”
Trợ lý giải thích:
“Tổng giám đốc Lương, Đường Đường không khỏe, quay cả buổi sáng nên đã về nghỉ ngơi rồi ạ.”
Lần trước Minh Đường bị nhốt trong phòng bao, bị vệ sĩ canh giữ suốt một tiếng mới được thả ra, nhưng cũng không dám trút giận lên Lương Yến. Những ngày gần đây cậu ta vẫn lo Lương Yến sẽ vì vụ show hẹn hò kia mà tức giận.
Lần này bị gọi đến phim trường, càng không dám xuất hiện, sợ bị đồn thổi tình cảm, lại càng sợ tai tiếng lọt vào tai ảnh đế Cố, để lại ấn tượng xấu.
Những vòng vo trong lòng Minh Đường, Lương Yến đại khái đoán được, và cũng đúng ý anh.
“Vậy cứ để cậu ấy nghỉ ngơi đi.” Anh đi tới gần khu chuồng ngựa, chọn một cái ghế con của đoàn phim rồi ngồi xuống, tư thế thả lỏng, ít đi vài phần xa cách, khiến người ta bất giác muốn lại gần.
Anh vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh, mỉm cười nói:
“Ngồi đây nói chuyện với tôi một chút?”
Trợ lý là một cậu trai tầm hơn hai mươi, khuôn mặt thanh tú. Bị ánh mắt mang ý cười của Lương Yến nhìn trúng, mặt đỏ lên, ngượng ngùng ngồi xuống bên cạnh, chẳng biết nên để chân thế nào cho phải.
“Bao nhiêu tuổi rồi?” Lương Yến hỏi.
Trợ lý ngoan ngoãn đáp:
“Năm nay hai mươi ạ.”
“Nhỏ hơn Đường Đường một tuổi à.” Lương Yến bật cười, “Không định làm diễn viên đóng phim sao?”
Trợ lý ngơ ra “A” một tiếng, mặt càng nóng:
“…Chưa từng nghĩ đến ạ.”
Ánh mắt Lương Yến nhìn sang con đường dắt ngựa, vô tình thấy người nọ đang chậm rãi dắt ngựa đi tới, thuận miệng cảm thán:
“Gương mặt đẹp thế này…”
Trái tim trợ lý đập thình thịch, nói lắp:
“Không, không có…”
Không nghe tiếng anh nữa, cậu ngẩng đầu theo hướng nhìn của Lương Yến, mới thấy Minh Việt đang dắt ngựa đi về phía họ.
Ngũ quan sắc sảo quá đỗi nổi bật kết hợp với khí chất lạnh nhạt, như một người bước ra từ trong tranh, mỏng manh đến mức tưởng như chạm vào sẽ tan biến.
Thì ra là đang nói cậu ta… Trợ lý nghĩ thầm.
“Cậu ta đóng vai gì?” Lương Yến hỏi tiếp.
Cảm xúc trợ lý lên xuống quá nhanh, nhất thời chưa phản ứng kịp, lắp bắp:
“Không có vai, là người đóng thế cho Đường Đường.”
“Đóng thế được bao lâu rồi?”
Trợ lý vô thức đáp:
“Vài ngày gần đây, và mấy lần năm ngoái nữa…”
Lương Yến khẽ cười, đứng dậy đi về phía Minh Việt.
Trợ lý vội vàng đứng lên đi theo, dè dặt gọi một tiếng “Tổng giám đốc Lương”, nhưng không được đáp lại.
Lương Yến không quay đầu, chỉ phất tay một cái.
Tuy rất tùy ý, nhưng khiến người khác không dám mở miệng làm phiền nữa.
Trợ lý dừng lại, bỗng cảm thấy dáng vẻ gần gũi vừa rồi của Lương Yến chỉ là ảo giác.
Gần trưa, đoàn phim gần như đã nghỉ quay. Đạo diễn Trần bị Lương Yến dọa cho sợ, không dám lộ mặt, chỉ có thể nhờ người đến hỏi xem nên sắp xếp thế nào. Lương Yến chỉ đáp: “Không cần để ý.”
Nhưng anh cũng không đến mức mặt dày cản đường Minh Việt. Minh Việt đi trước dắt ngựa, anh chậm rãi theo sau. Đến khu chuồng ngựa vắng người, anh mới nhìn cậu buộc ngựa xong, mà mãi vẫn không rời đi.
Cuối cùng, Minh Việt không nhịn được quay lại:
“Tổng giám đốc Lương đi theo tôi làm gì?”
“Cuối cùng cũng chịu nhìn tôi rồi?” Lương Yến cười khẽ, “Tôi còn tưởng trong lòng cậu chỉ có con ngựa kia thôi.”
Minh Việt im lặng, đối mặt với anh hai giây.
Không biết là do câu nói quá mờ ám khiến lòng rối loạn, hay vì nắng trưa gắt, mà cổ Minh Việt nóng bừng, nhiệt lửa lan lên đầu khiến cậu choáng váng, giọng nói khi cất lên cũng khàn đặc:
“Tôi không hại cậu ấy, anh yên tâm chưa?”
Một diễn viên đóng thế vô danh như cậu, lên hot search hay không đều chẳng liên quan. Người ngoài cho rằng người suýt chết đuối là cậu hay Minh Đường, kết quả với cậu đều như nhau, cậu sẽ không làm chuyện thừa thãi.
Nụ cười trên mặt Lương Yến biến mất. Mắt Minh Việt khô rát, khó chịu, trong mơ hồ nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh.
Minh Đường đúng là có số, không cần ra mặt cũng có người vui buồn thay.
Sắc mặt Minh Việt trắng bệch, nhưng vành mắt đỏ bừng, ai nhìn cũng thấy cậu đang không ổn.
Lương Yến nhíu mày:
“Nói gì linh tinh, chẳng phải là cậu ta hại cậu sao?”
Một bóng râm đổ xuống, người đàn ông tiến đến gần, đưa tay ra. Minh Việt theo bản năng né tránh, Lương Yến không vui:
“Đừng nhúc nhích.”
Minh Việt đứng yên. Bàn tay rộng lớn đặt lên cổ cậu, kiểm tra nhiệt độ, làn da nóng rực tương phản với bàn tay mát dịu, khiến cơ thể Minh Việt bất giác thả lỏng, thần kinh vốn đang căng như dây đàn bỗng chốc thả lỏng, cả người theo lực đỡ nơi lòng bàn tay mà ngả về phía trước.
Khoảnh khắc tỉnh táo cuối cùng, cậu dường như nghe thấy người đàn ông bực bội nói một câu:
“Sốt rồi còn dắt ngựa, không cần mạng nữa à?”