Vương Sư đã thành công trong việc khiến tôi chú ý: “Một vật khác ư? Con người làm sao có thể biến thành một [vật] được?”
“Con người và động vật khác nhau ở chỗ có tình cảm phong phú. Con người và đồ vật khác nhau vì con người có ý chí tự thân. Nhân nếu như hai yếu tố này đều bị xóa sạch, vậy con người sẽ biến thành thứ gì? Vương Sư nhìn thẳng vào tôi, sau đó chỉ về chiếc giường bên cạnh” “Anh vén tấm vải trắng này lên xem. Tên kia cùng lên tàu với tôi, nhưng gã đó không được may mắn cho lắm.”
Có chút nghi ngờ, tôi vén tấm vải trắng trên giường lên; đập vào mắt tôi là một người đang nửa sống nửa chết.
Sở dĩ nói như vậy là vì, ánh mắt của gã vẫn đang chuyển động nhưng khuôn mặt vẫn giữ nguyên một biểu cảm duy nhất. Tuy nhiên, ánh mắt của kẻ này không bao hàm bất cứ một chút cảm xúc nào cả, như người mất hồn vậy, chỉ còn lại một cái túi da bên ngoài mà thôi.
“Nếu anh có dao, anh có thể đâm gã hai cái thử xem?” Vương Sư nói một cách đầy ác ý.
“Đâm gã à? Tại sao? Bọn họ bị mất đi cảm giác à? Anh đã từng thử qua chưa?” Tôi nghi hoặc, nhìn chằm chằm vào Vương Sư, không biết gã muốn chứng minh cho tôi cái gì.
“Mặc dù tôi không có dao, nhưng tôi có răng. Để kiểm tra thử, tôi đã cắn vào cánh tay của gã đó đến mức suýt nữa là đứt một miếng thịt luôn rồi. Cơ mà, tôi không thấy gã có phản ứng gì hết.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT