Cho đến bây giờ, tôi vẫn chỉ là một người ngoài cuộc trong giấc mơ này. Một khi tôi nhúng tay vào, vậy sẽ khiến tiến trình giấc mơ bị thay đổi, hoặc là sẽ bị những người trong trại trẻ mồ côi này phát hiện ra. Tất cả mọi thứ sẽ bắt đầu phát triển theo xu hướng không thể kiểm soát được.
Vì vậy, ngay cả khi cực kỳ khó chịu với những gì đang xảy ra trong căn phòng kia, tôi vẫn không thể can thiệp vào. Tôi thầm tự nhắc nhở bản thân nhiều, đây chỉ là một giấc mơ mà thôi. Mọi thứ mà tôi đang nhìn thấy lúc này, đều là sự thật đã từng xảy ra. Tôi không thể thay đổi được bất cứ một điều gì, chỉ có thể cố gắng để khôi phục lại chân tướng năm đó.
Cảnh tượng không thể chấp nhận được trong căn phòng kia kéo dài rất lâu. Từ cảm giác hưng phấn ban đầu, thầy Hồ từ từ cảm thấy nhàm chán dần: “Anh Vương, các người chỉ nhận nuôi mỗi 2 con bé này ở đây sao? Quá gầy, ngoại hình cũng không đẹp đẽ gì, còn hàng nào tốt hơn không?”
“Ôi trời, anh còn kén cá chọn canh ư? Có cho chơi là sướng lắm rồi, đây là Lối Vào Thiên Đường đấy.”
“Anh đừng có lừa tôi. Ăn mấy con nhỏ ngờ nghệch thế này, chán lắm!” Thầy Hồ vừa ôm eo cô gái trước mặt, vừa đưa một điếu thuốc cho người đàn ông bên cạnh: “Anh có hàng nào bị khuyết tật nhưng vẻ ngoài xinh đẹp hay không? Kiểu mà, bị quất thì biết là mình đang bị á!.”
“Hàng khuyết tật mà anh cũng muốn ăn à? Khẩu vị mặn vậy cha?” Gã Vương dập tắt điếu thuốc. So sánh với thầy Hồ, kẻ này nói chuyện khá thô tục, không phải loại người có ăn học đàng hoàng
“Anh đừng suy nghĩ lệch lạc như vậy; tôi cũng không cần mấy cô em bị què quặt hay cụt tay, cụt chân kia đâu.” Thầy Hồ nháy mắt ra hiệu: “Có cô em nào bị mù hay bị câm không? Thế thì lúc huấn luyện mấy em gái ấy sẽ vô cùng thú vị đấy!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT