“Còn gì nữa không?” Ngón tay của thầy Hồ vẫn lướt nhẹ qua lại xung quanh công tắc mở máy ép trái cây. Chỉ cần nhấn nút này xuống, cánh tay của thằng nhóc lưng còng sẽ giống như mấy củ cà rốt bị cắt nát kia vậy.
“Không có! Thật sự không có.” Thằng nhóc không dám phản kháng. Ngón tay mảnh khảnh của nó đã bị lưỡi dao cắt trầy, nhưng thầy Hồ chẳng quan tâm mảy may, còn cố sức nhét ngón tay của nó vào sâu bên trong.
“Đây là thầy đang giúp bạn học kiểm tra cơ thể, trò hiểu không?” Thanh âm của thầy Hồ dần trở nên bình thản; tựa hồ gã cũng đã tỉnh táo lại, “Đây là việc chỉ có người lớn mới có thể làm. Trò còn nhỏ, nên trò không hiểu. Đấy là thầy đang giúp đỡ những đứa bé kia.”
Thằng nhóc lưng còng sợ đến mức không dám nói chuyện, chỉ liên tục gật đầu. Dù sao thì nó cũng là một đứa trẻ, bị thầy Hồ dọa như vậy, cơ bản là không hề dám phản kháng. Lúc này, cho dù gã giáo viên đó có bảo nó quỳ xuống dập đầu, nó cũng sẽ không chút do dự làm.
Đứa nhỏ này còn chưa phân định rõ giữa quan niệm tôn nghiêm và sự tự ái. Dưới hành vi truyền bá tư tưởng sai trái của ông Trần, nó đã hoàn toàn phủ định đi sự tồn tại của bản thân.
“Chuyện thầy đến trung tâm Phục hồi Chức năng để hỗ trợ, trò không được nói cho bất luận một kẻ nào, nhất là viện trưởng.” Thầy Hồ buông tay ra, thằng nhóc lưng còng vội vàng rút cánh tay lại. Ngón tay của nó đã bị cắt thành nhiều vết thương; máu tươi và mảnh vụn cà rốt trộn lẫn với nhau, trông càng đỏ sẫm.
“Mày là một thằng cô nhi không ai muốn, trại trẻ mồ côi là ngôi nhà duy nhất của mày. Mày không có nơi nào để đi, còn tao là giáo viên nơi này. Tao là người thực thi quy tắc, thế nên tốt nhất là mày phải ngoan ngoãn nghe lời, không được rêu rao khắp nơi. Nếu tao nghe xung quanh đồn đại về việc này, oắt con, tao chắc chắn sẽ nghiền nát cánh tao mày, sau đó ép mày uống vô bụng!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT