Gió nổi lên, thổi qua vành biên giới của giấc mơ. Bỗng nhiên, một gợn sóng nhẹ trông như bong bóng khí xuất hiện giữa thế giới này. Ngay thời khắc cô bé nói chuyện, dường như đã tạo nên một rung động nào đó trong lòng chủ nhân giấc mơ.
Đây hẳn là đoạn kỷ niệm ấm áp nhất của nó.
“Diệp Băng...” Thằng nhóc lưng còng đọc đi đọc lại cái tên này. Nó vẫn nằm sấp trên nóc nhà, mặt dính đầy bụi bặm.
“Cậu vẫn chưa cho mình biết tên của cậu?”
Giọng điệu của Diệp Băng vẫn như cũ, không lạnh không nóng. Đối với tôi, nghe thế cũng thấy rất bình thường. Nhưng trong tai của thằng nhóc lưng còng, đó lại là một hương vị hoàn toàn khác, tựa như âm sắc của thiên đường vậy. Nó vội vàng vỗ nhẹ lớp bụi bặm trên người, thẹn thùng cười: “Tên của mình cũng do viện trưởng đặt cho, là Trần Cửu Ca.”
“Trần Cửu Ca ư?” Tôi nấp cách đó không xa lắm. Sau khi nghe được cái tên này, tôi lập tức nhíu mày lại. Cái tên này hoàn toàn khác với suy nghĩ của bản thân trước đây: “Trong tên của nó có một chữ Cửu, là số 9. Xem ra, mình đoán được chữ kia từ đoạn phim trên TV trong Giấc mơ Nhạt nhẽo là chính xác rồi.”
Vào thời điểm cuối cùng trong tầng Giấc mơ Nhạt nhẽo, tôi phát hiện bóng dáng của một cậu bé trong chiếc TV đen trắng trong phòng khách kia. Nó chỉ há miệng mà không nói lời nào, dường như đang tiết lộ cho tôi một tin tức nào đó. Đáng tiếc, tôi không hiểu khẩu hình miệng, và phải tốn rất nhiều công sức để tự suy ra một chữ, là số 9.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT