“Vâng! Con sẽ hoàn thành việc này.” Sau khi phó viện trưởng rời khỏi, thầy Hồ mỉm cười, yêu cầu học sinh trong lớp tự học. Gã đứng trên bục giảng, nhìn xuống Diệp Băng: “Chúng ta đi thôi. Thầy sẽ kiểm tra sức khỏe cho trò.”
Hầu hết các học sinh trong lớp cũng không quan tâm, bởi vì ngay cả Phúc Hân lớn tuổi nhất cũng không biết nhiều về chuyện trai gái.
Trong số tất cả mọi người, chỉ có thằng nhóc lưng còng là cảm giác được biến cố đã đến. Nó thực sự không biết thầy mình định làm gì, nhưng cũng đã nhìn thấy nụ cười của thầy Hồ trong khu Phục hồi Chức năng trước đó. Trong căn phòng cũ kỹ kia, vào khoảnh khắc mà thầy Hồ lạm dụng cô bé bị thiểu năng ấy, thầy Hồ cũng đã mỉm cười tương tự.
Đó là một nụ cười rất “hiền lành,” “hiền lành” đến mức khiến người ta phải thầm cảm thấy giá lạnh.
Thầy Hồ duỗi tay về phía Diệp Băng, nhưng Diệp Băng cũng không đưa tay ra để gã dẫn đi. Con bé ngồi yên tại chỗ một lúc thật lâu, sau đó mới lách người khỏi thầy Hồ rồi bước ra khỏi lớp.
“Một cô bé rất thú vị, khá lắm, thực sự rất tốt.” Thầy Hồ còn chưa kịp đóng sách giáo khoa lại, đã lập tức đuổi theo.
Giáo viên vừa đi khỏi, lớp học bèn lộn xộn hẳn đi, nào là tiếng đùa giỡn, tiếng nói chuyện riêng,… Vết thương trên tay thằng nhóc lưng còng vẫn chưa thuyên giảm; nó khom lưng, từ từ ngồi xổm xuống.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play