Dù là kiểu nào đi nữa thì vào thời buổi sắt thép khan hiếm này, giá cả cũng không phải dạng vừa. Một món đồ sắt bình thường cũng ngót nghét chín văn tiền, nếu là hàng tốt nhất thì ít cũng phải ba mươi văn trở lên.
Cuối cùng, Ngụy Thừa lấy trăm văn ra mua cái rìu rèn hoa văn, mấy món đồ ăn hết hai mươi văn, còn cái chảo sắt nhỏ nhất cũng nặng tới hai cân, dài một thước, trước mắt chưa hợp để dùng trong cái bếp tạm bợ ở nhà cỏ của họ, đành phải giao hàng trước, sau sẽ quay lại lấy.
Trên đường trở về, đi ngang qua một đám hàng rong trải bạt trên đất, nhìn thấy một người đàn ông hốc hác, tay áo xắn cao, nước mũi chảy ròng ròng, ngồi xổm rao bán mấy món lặt vặt tự tay làm. Mấy thứ đó toàn là đồ thủ công đơn giản, vốn ít lời nhiều, giá cả cũng rẻ bèo.
Ngụy Thừa liền chọn hai cái bát gỗ, bốn cái đĩa gỗ, hai đôi đũa, bốn cái chậu—hai cái lớn để rửa mặt rửa chân, hai cái nhỏ đựng đồ ăn. So với nhà họ Ngụy còn đầy đủ hơn chút. Hắn nhớ tới hôm trước lên núi bắt ếch mà thấy bồn nước rửa không đủ, liền tiện tay lấy thêm một cái bồn lớn và một cái sọt cành liễu.
Người bán hàng rong hỉ mũi cái soàn, vô thức quẹt vào tay áo rồi hỏi:
“Đại nhân nhà cậu sai cậu đi mua sọt đất với lồng sắt à?”
Ngụy Thừa trầm ngâm một lát không trả lời, chỉ gật đầu, đang định lấy tiền ra thì nghe thấy gã nọ nhìn lom lom vào cái sọt cỏ khô mà hỏi tiếp:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play