“Này…”

Khương Tiểu Lâu chọn đại chùy làm pháp khí khiến không ít phong chủ cảm thấy bó tay, điều khiến họ càng khó xử hơn là — với tu vi của họ, đương nhiên nhìn ra được Khương Tiểu Lâu chọn đại chùy chẳng qua là tùy tiện lấy cớ, nhưng việc nàng thật lòng muốn vào Chú Kiếm Phong thì lại là sự thật, hơn nữa còn vô cùng tha thiết.

“Mau từ chối đi, sư huynh. Tiểu nha đầu đó linh căn hoàn toàn không hợp với Chú Kiếm Phong, chắc chỉ là bốc đồng nhất thời thôi.”

“Hạt giống tốt thế này mà để Chú Kiếm Phong ngốn mất thì phí của trời, mau đuổi đi!”

“Đưa nàng sang cho ta. Lăng Tiêu Phong sẽ hậu tạ!”

Chủ phong của Chú Kiếm Phong chỉ cười khẩy, chẳng buồn để tâm đến mấy lời truyền âm kia. Chủ phong của Thiều Vũ Phong thì đơn thuần phát thiện tâm, lão già Việt Uyên Phong tính tình quá xấu, còn Lăng Tiêu Phong thì xưa nay luôn lạnh như băng…

Chú Kiếm Phong chủ vờ như không nghe thấy, ánh mắt nhìn về phía Khương Tiểu Lâu đang quỳ gối trước mặt hắn.

Ánh mắt từ trước đến nay vốn bất cần đời kia bây giờ lại đầy nghiêm túc, như thể muốn nhìn xuyên thấu Khương Tiểu Lâu.

Trong lòng Khương Tiểu Lâu hiểu rõ, đây có thể là cơ hội cuối cùng của mình — huống hồ nàng đã quỳ ở đây rồi, mặt mũi gì cũng không cần nữa, lần này là thật sự dốc hết vốn liếng, nếu Chú Kiếm Phong cũng từ chối, e rằng cho dù nàng có vào phong khác cũng chẳng được đãi ngộ gì tốt.

“Ngươi thật sự muốn vào Chú Kiếm Phong của ta?”

“Thật sự!” Khương Tiểu Lâu đáp chắc như đinh đóng cột.

“Không hối hận?”

“Quyết không!” Khương Tiểu Lâu gần như khản cả giọng.

“Vậy thì đến đây đi. Bổn tọa vừa hay còn thiếu một đệ tử quan môn.”

Ánh mắt Khương Tiểu Lâu sáng rực. Tuy rằng “đệ tử quan môn” là một từ khiến nàng có chút bóng ma tâm lý, nhưng nàng vẫn không chút do dự bái lạy: “Bái kiến sư tôn!”

Toàn trường ngạc nhiên, các phong chủ trợn to mắt nhìn hắn. Chú Kiếm Phong chủ lại vẻ mặt lười biếng nói:

“Sao? Bổn tọa lần đầu tiên ở đại điển thu đồ mà chọn được đệ tử, các ngươi cũng muốn tranh sao?”

“Sư huynh, huynh…” Đây chẳng phải đang hại nàng sao?

Chủ phong Thiều Vũ trong lòng nôn nóng, nhưng vẫn không tiện nói ra trước mặt đông người. Các chủ phong khác thì trầm mặc — Chú Kiếm Phong thái độ rõ ràng, vô cùng cứng rắn. Bọn họ cũng chẳng muốn đắc tội hắn. Nên nhớ, toàn bộ pháp bảo trong tông môn đều do Chú Kiếm Phong sản xuất, ai dám động đến chứ!?

“Lại đây.” Chú Kiếm Phong chủ ngoắc tay với Khương Tiểu Lâu.

Khương Tiểu Lâu lập tức bật dậy từ mặt đất, chạy về phía hắn ta.

Ngay lúc này, Kiếm Tôn của Quân Huyền Phong, người vẫn luôn trầm mặc, bỗng nhiên cất giọng: “Chậm đã!”

Khương Tiểu Lâu nghe thấy, nhưng bước chân không dừng, vẫn đi thêm vài bước rồi mới rụt rè quay lại nhìn Kiếm Tôn.

“Ngươi có nguyện ý đến Quân Huyền Phong không?”

Mọi người lại một lần nữa kinh ngạc.

Từ đầu đại điển đến giờ, đây là lần đầu tiên Kiếm Tôn lên tiếng.

Xem ra muốn tránh cũng không xong nhưng Khương Tiểu Lâu không hiểu vì sao vị Kiếm Tôn này lại để mắt đến mình?

Trong giấc mơ kia, Khương Tiểu Lâu là sau khi thu đồ đệ xong, cảm xúc kích động, cùng bảo kiếm trong điện cộng minh rồi lộ ra Trời Sinh Kiếm Tâm, sau đó Kiếm Tôn mới đề nghị thu nàng làm đồ đệ.

Từ khi vào đại điện đến giờ, Khương Tiểu Lâu vẫn luôn cẩn thận dè dặt, không hề để lộ cảm xúc. Các phong chủ đều không phát hiện điều gì bất thường, vậy mà Kiếm Tôn lại…

Áp lực từ khí tức Đại Thừa kỳ như đè nặng lên không khí, khiến Khương Tiểu Lâu khó thở, đôi chân mềm nhũn. Móng tay nàng gần như khảm vào lòng bàn tay, gồng mình chịu đựng để không quỳ xuống.

Đúng lúc này, một luồng kiếm khí khác phá tan uy áp của Kiếm Tôn, Khương Tiểu Lâu mới gắng gượng nói:

“Đệ tử không muốn!”

Bốn chữ ấy thốt ra vô cùng khó khăn, nhưng cũng rất kiên định.

Các phong chủ một lần nữa kinh ngạc. Quân Huyền Phong muốn thu đồ đệ, từ trước đến nay chỉ có người khác tranh nhau bái sư, chưa từng có ai dám từ chối khi Kiếm Tôn đích thân mở miệng.

“Lớn mật!” Chủ phong Hoán Kiếm Phong quát lớn, nhưng bên cạnh lại có tiếng cười nhạo vang lên.

“Sao nào? Đã bái sư rồi còn muốn cưỡng ép kéo người?”

Người nói là Xích Ca Phong chủ — người luôn không ưa Quân Huyền Phong.

Kiếm Tôn không nói gì, chỉ khẽ động tâm niệm, bản mệnh kiếm Thừa Ảnh như dải sáng trắng bay ra, lao thẳng về phía Khương Tiểu Lâu.

Thu đồ không thành, bị mất mặt, định ra tay thật sao?!

“Sư huynh, không được!” Thiều Vũ Phong chủ kinh hãi định ra tay ngăn cản, nhưng thấy Thừa Ảnh kiếm dừng lại cách giữa mày Khương Tiểu Lâu một tấc, chỉ khẽ run mà không tiến thêm được nữa. Đồng thời, kiếm của các phong chủ khác cũng đồng loạt cộng minh.

Đây là…

“Trời Sinh Kiếm Tâm!” Chủ phong Bách Xuyên phong đứng phắt dậy. Ban đầu hắn chỉ thấy Khương Tiểu Lâu là hạt giống tốt, giờ thì đã trở thành vật phải giành bằng được. “Nàng tuyệt đối không thể bái nhập Chú Kiếm Phong!”

Mấy phong chủ bắt đầu xì xào bàn tán.

Kiếm Tôn vẫn để kiếm lơ lửng trước mặt Khương Tiểu Lâu, nặng nề hỏi: “Giờ thì sao? Ngươi vẫn muốn vào Chú Kiếm Phong ư?”

Khương Tiểu Lâu đứng ngẩn người tại chỗ.

Lần này không phải do uy áp của Kiếm Tôn ảnh hưởng, mà là… kiếm.

Thừa Ảnh của Kiếm Tôn, Hi Quang của Thiều Vũ Phong, Nhập Hải của Bách Xuyên Phong, Liệt Chúc của Xích Ca Phong… Trong khoảnh khắc kỳ diệu ấy, nàng như hòa làm một với những thanh kiếm ấy. Nhưng rõ ràng nhất là với Thừa Ảnh, thanh kiếm ấy gần gũi đến mức nếu nàng đồng ý, mà Kiếm Tôn không ngăn cản, nàng hoàn toàn có thể thao túng nó.

Khoảnh khắc ấy, nàng cảm thấy mình sinh ra là để cầm kiếm, như chim bay lượn trên trời xanh, như cá tung tăng trong nước.

Đây chính là cảm giác của Trời Sinh Kiếm Tâm sao?

Rõ ràng Khương Tiểu Lâu còn nhớ rất rõ cảm giác khi Thừa Ảnh lướt qua thần hồn mình, nhưng đồng thời lại thấy thân thiết khó tả với thanh kiếm ấy.

Khó trách trong giấc mơ kia, Khương Tiểu Lâu lại lựa chọn như vậy — chỉ một cái chạm thoáng qua mà đã khiến nàng sung sướng như vậy. Khương Tiểu Lâu trong mơ học kiếm bao năm, coi bản mệnh kiếm như mạng sống, nên thà chết chứ không buông tay.

Nhưng hiện tại, nàng còn chưa thiết lập bất kỳ mối liên kết tâm thần nào với kiếm. Mọi thứ… vẫn còn kịp.

Khương Tiểu Lâu cảm nhận được sự lưu luyến, không chỉ nàng luyến tiếc kiếm, mà kiếm cũng không muốn rời nàng. Đó là một thứ thân mật tận sâu trong linh hồn, khiến nàng rất khó khước từ.

Thần hồn nàng muốn bước tới, tiếp cận Thừa Ảnh kiếm, nhưng lý trí lại kéo nàng lùi về sau một bước, như thể đang trốn chạy khỏi mối liên kết kia.

Mà nàng đúng là đang chạy trốn.

Khương Tiểu Lâu mơ hồ cảm thấy, nếu nàng bái nhập môn hạ của Kiếm Tôn thì những điều xảy ra trong giấc mơ ấy có lẽ sẽ trở thành sự thật.

Khương Tiểu Lâu trịnh trọng nói:

“Đệ tử vẫn muốn vào Chú Kiếm Phong. Ý đã quyết, mong ngài thành toàn.”

“Trăm triệu lần không được!” Bách Xuyên Phong chủ sốt ruột, “Tôn chủ, ngài không cần nói nữa, trực tiếp trói nàng mang về Quân Huyền Phong là được! Bây giờ đám tiểu bối này sống sung sướng quá nên dám kén cá chọn canh!”

Kiếm Tôn còn chưa lên tiếng, Chú Kiếm Phong chủ đã cười lạnh:

“Các ngươi đang hiểu sai gì sao?... Nàng đã là đệ tử quan môn của bổn tọa.”

Chủ phong Thiều Vũ vội vàng nói:

“Kim Thanh sư huynh, huynh đừng đùa nữa!”

Trời Sinh Kiếm Tâm là đệ tử mà chín đại chủ phong của Kiếm Tông đều muốn tranh giành, Chú Kiếm Phong sao giữ được?

“Bổn tọa chỉ thu đồ đệ thôi, ồn ào gì chứ?” Chú Kiếm Phong chủ vẫn bình thản, ánh mắt lướt qua Bách Xuyên Phong chủ và Kiếm Tôn:

“Tiểu Việt Thủy, Tiểu Trọng Hoa, các ngươi có ý kiến gì sao?”

Lời vừa dứt, đại điện lập tức rơi vào im lặng.

Đạo hiệu của Kiếm Tôn là Trọng Hoa, với cảnh giới Đại Thừa, lẽ ra phải gọi một tiếng “Trọng Hoa Tôn Giả”. Nhưng từ khi hắn nổi danh với kiếm, thiên hạ đều gọi hắn là “Kiếm Tôn”, lâu dần cũng chẳng còn ai nhớ đến đạo hiệu ấy nữa.

Chú Kiếm Phong chủ không chỉ trực tiếp đặt đạo hiệu tương ứng mà còn cố ý thêm vào một chữ "Tiểu" (nhỏ) đằng trước.

Ngay cả một vị phong chủ khác như Việt Thủy chân nhân của Bách Xuyên Phong, cũng chỉ được thêm một chữ ở đầu đạo hiệu mà thôi.

Không rõ là do e ngại tình hình, hay sợ Kiếm Tôn làm khó dễ mà mấy vị phong chủ khi thấy vị tôn giả cao cao tại thượng kia, lại lui về sau một bước trước mặt Chú Kiếm Phong chủ, nói:

“Không dám, vậy chúc mừng sư huynh thu nhận được đệ tử tốt.”

“Cùng vui.” Chủ phong Chú Kiếm Phong lại ngả người nằm ườn trở lại ghế.

“Tiểu Lâu, còn không mau qua đây?”

“Vâng, sư tôn!”

Trong lòng Khương Tiểu Lâu mừng rỡ như điên!

Cuối cùng nàng cũng thoát được cái hố to bái sư với Kiếm Tôn, dựa vào chính mình mà tránh khỏi tai kiếp. Từ nay về sau chỉ cần nàng né xa người của Quân Huyền Phong, nàng không tin mình còn có thể tự chui đầu vào rọ nữa!

Hơn nữa, vị sư tôn mới này của nàng lại có thể đối kháng khí thế của Kiếm Tôn, rõ ràng cũng là một người rất lợi hại. Trong cuộc đối thoại vừa rồi, Khương Tiểu Lâu cảm nhận rõ ràng rằng tuy chủ phong Chú Kiếm Phong không lên tiếng, nhưng cũng âm thầm dùng sức mạnh bảo vệ nàng — nếu không nhờ thế, nàng đã không dám chống lại Thừa Ảnh Kiếm.

Điều đó chứng minh gì? Chứng minh rằng vị sư tôn này là một người rất tốt! Ít nhất không giống vị Kiếm Tôn lạnh như băng kia chút nào!

Khương Tiểu Lâu lon ton chạy đến bên cạnh chủ phong Chú Kiếm Phong, đứng ngoan ngoãn.

Trong lòng nàng vui sướng đến mức như muốn trào ra ngoài, căn bản không cách nào kiềm chế được nụ cười rạng rỡ trên môi — nụ cười kia còn vô cùng rạng rỡ, khiến mấy phong chủ vừa chú ý đến nàng cũng chỉ biết dở khóc dở cười.

Tiểu đệ tử này chắc còn chưa biết mình vừa bỏ qua một cơ duyên lớn cỡ nào từ Quân Huyền Phong đi? Chẳng lẽ lại thích chọn đại chùy hơn? Lựa chọn đại chùy lại khiến người ta vui vẻ đến thế sao?

Học kiếm với Kiếm Tôn lại không vui bằng sao?

Chẳng lẽ Kiếm Tôn thất bại là vì không biết dùng chùy?

Chỉ nghĩ đến cảnh Kiếm Tôn chọn dùng đại chuỳ, mấy phong chủ không khỏi run rẩy cả người…

Thật... thật là đáng sợ!

Chủ phong Chú Kiếm Phong vỗ vỗ vào vị trí trống bên cạnh, bảo Khương Tiểu Lâu:

“Đâu phải phạt đứng, ngồi đi.”

“… Đệ tử không dám.” Vị trí bên cạnh Chú Kiếm Phong chủ chính là chỗ ngồi của một vị phó phong chủ Đan Ngọc Phong, chỉ kém chủ phong một bậc. Khương Tiểu Lâu bắt đầu nghi ngờ không biết vị sư tôn “người tốt” này có phải đang cố hại nàng hay không.

“À... cũng đúng.” Chủ phong Chú Kiếm Phong như vừa nhớ ra điều gì, bèn lấy từ túi trữ vật ra một cái ghế khác, đặt phía sau mình, “Ngồi ở đây đi.”

“Tạ sư tôn ban tọa!” Khương Tiểu Lâu dè dặt nhún người, rồi không khách sáo nữa, cẩn thận ngồi xuống nửa mông.

Sau đó... cả người nàng liền ngả nghiêng mềm oặt vào chiếc ghế.

Cuối cùng Khương Tiểu Lâu cũng hiểu tại sao chủ phong Chú Kiếm Phong luôn ngồi không thẳng người — nếu đổi lại là nàng, ngồi trên cái ghế mềm mại thoải mái thế này cũng tuyệt đối không muốn ngồi thẳng!

Chiếc ghế này bên ngoài nhìn chẳng khác gì ghế bình thường, nhưng không ngồi lên thì không cách nào phát hiện ra bí mật bên trong.

Chẳng lẽ sư tôn cảm thấy nàng ghét bỏ ghế thường?

Trong lòng Khương Tiểu Lâu dở khóc dở cười.

“Như vậy mới đúng.” Chủ phong Chú Kiếm Phong nói, “Tu hành mà, quan trọng nhất là phải thoải mái.”

Giọng điệu của hắn cũng vô cùng thư thái dễ chịu. Khương Tiểu Lâu không biết rằng trong lời nói đơn giản ấy, chủ phong Chú Kiếm Phong còn dùng chút thủ pháp khiến tinh thần nàng thả lỏng hơn một chút.

Thực ra, không cần hắn phải nói gì thêm, Khương Tiểu Lâu cũng đã bắt đầu ngưỡng mộ Chú Kiếm Phong — có một sư tôn và phong chủ như vậy, nghĩ thôi cũng biết Chú Kiếm Phong nhất định là một nơi cực kỳ dễ chịu.

Vì chưa học được cách truyền âm, nàng không dám lên tiếng trong trường hợp này, chỉ bắt chước dáng vẻ chủ phong Chú Kiếm Phong ngả người nằm trên ghế, nhưng vì thân hình quá nhỏ nên vẫn chỉ là một nhúm nhỏ co lại.

Phía dưới là nghi thức thu nhận đồ đệ nghiêm túc, mà trên đài, thầy trò mới này lại thoải mái cứ như đang nghỉ phép.

“Chú Kiếm Phong chủ làm vậy có phần quá rồi. Tiểu đệ tử này sao có thể an tọa giữa đại điện? Vậy thì còn mặt mũi nào cho các phong chủ khác nữa?”

Lúc này, chủ phong Hoán Kiếm Phong lên tiếng trách móc.

“Đừng dọa đồ đệ của ta.” Chủ phong Chú Kiếm Phong nhíu mày, “Đệ tử của ta ngồi ở đâu, liên quan gì đến ngươi? Cái ghế này là của nhà ngươi chắc?”

Chủ phong Hoán Kiếm Phong tức giận: “Không phải nhà ta thì là nhà ngươi à?”

“Ngươi đoán xem.” Chủ phong Chú Kiếm Phong đáp nhàn nhã, “Đúng là nhà ta thật. Hàng nội bộ của Chú Kiếm Phong, tuyệt đối không bán ra ngoài.”

Chủ phong Hoán Kiếm Phong bị nghẹn họng, tức đến sôi máu: “Nhưng đó không phải là lý do để đệ tử mới của ngươi ngồi giữa đại điện! Hôm nay chín phong cùng hiện diện, sao có thể dung thứ cho một tiểu đệ tử vô lễ như vậy!”

“Đệ tử của ta không được ngồi, thế còn mấy đệ tử ở Xích Ca Phong, Lăng Tiêu Phong thì sao? Chẳng phải cũng ngồi đó à? Như vậy cũng vô lễ!” Mấy người bị nhắc tên đều là thủ tịch đệ tử của các phong, cũng được ban ghế ngồi. Bị Chú Kiếm Phong chủ điểm danh, mấy chủ phong cũng thấy Hoán Kiếm Phong chủ thật lắm chuyện.

Chủ phong Hoán Kiếm Phong tức đến đỏ bừng mặt: “Những người đó là thủ tịch đệ tử của các phong! Sao có thể so sánh với một đệ tử mới nhập môn!”

“Ai nói nàng không phải thủ tịch đệ tử của Chú Kiếm Phong ta?” Chủ phong Chú Kiếm Phong tiếp lời, “Hơn nữa còn là phó phong chủ đấy, chẳng lẽ không xứng ngồi cùng hàng với các ngươi? Ngươi đang xem thường Chú Kiếm Phong ta sao?”

Chủ phong Hoán Kiếm Phong vẫn không chịu thua: “Ngươi nói là thủ tịch thì là thủ tịch à?”

Chủ phong Chú Kiếm Phong nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc: “Bổn tọa là phong chủ. Bổn tọa nói sao thì chính là vậy.”

Chủ phong Hoán Kiếm Phong tức đến mức không nói nên lời. Cuối cùng vẫn là chủ phong Thiều Vũ Phong thấy tình hình không ổn, bèn bước lên giảng hòa:

“Thôi được rồi, hai vị sư huynh. Chỉ là một cái ghế thôi, cần gì phải gây tổn hại hòa khí.”

Hoán Kiếm Phong chủ hừ lạnh một tiếng: “Nể mặt sư muội, ta bỏ qua lần này.”

Chủ phong Chú Kiếm Phong khẽ cười khẩy một tiếng, lại ngả người nằm ườn vào trong ghế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play