“Buồn nôn không à, còn ngủ được ngon thế hả? Dậy dậy dậy, dậy mà giác ngộ đi.”
Lạc Thạch Chân chẳng buồn để tâm, chỉ hì hì cười cười, rồi nằm xuống nhắm mắt lại. Chưa đến hai phút sau, tiếng thở đều đặn và vững vàng đã vang lên.
Trong ký túc xá toàn là thức tỉnh giả, ai cũng có thính lực nhạy bén, đều nghe ra – cậu ấy đã ngủ rồi.
Lục Thu Cẩn đang đọc sách, còn Vinh Niệm đang lướt tiểu thuyết, cả hai đều hơi ngạc nhiên, đồng loạt quay sang nhìn Lạc Thạch Chân.
Thức tỉnh giả rất khó thích nghi khi ở cùng người lạ trong một không gian kín. Ban ngày còn cảnh giác theo bản năng, huống chi là lúc nghỉ ngơi – gần như không thể nào thả lỏng.
Cả ba người bọn họ hồi mới nhập học, phải mất ba đêm mới miễn cưỡng ngủ được, mà cũng chỉ là ngủ nông, có chút động tĩnh liền bật dậy như lò xo.
Lạc Thạch Chân mới tới, theo lý mà nói, đêm nay cậu ấy phải mất ngủ mới đúng. Cùng lắm chỉ có thể nhắm mắt dưỡng thần thôi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play