Hắn vừa mới tắm xong, trên người khoác bộ đồ ngủ có in hình gấu con màu đen trông ngây ngô trẻ con. Lục Thu Cẩn nhớ mang máng, trước kia Tiêu Thiện từng hỏi hắn tại sao lại mua bộ đồ ngủ trông con nít thế này, Lạc Thạch Chân khi đó chỉ cười bảo, là bà nội cậu mua cho.
Thật ra bà nội Lạc cũng chẳng có thói quen mặc đồ ngủ, trong mắt bà, đồ giữ ấm mùa thu là đủ thay thế áo ngủ. Nhưng vì Lạc Thạch Chân chuẩn bị lên ký túc xá trường học, bà sợ cậu bị người khác chê cười, nên đặc biệt mua cho hai bộ.
Kết quả là khi mới vào lớp 10, Lạc Thạch Chân mới phát hiện ra bạn cùng phòng chẳng ai mặc đồ ngủ cả, ai cũng chỉ mặc đồ giữ ấm mùa thu.
Nhưng cậu vẫn rất thích hai bộ đó, đặc biệt là bộ có hình gấu đen. Bà nội từng nói, mua nó vì cảm thấy con gấu kia trông giống cậu.
Cậu đã mặc bộ này từ năm lớp 10 đến tận bây giờ. Đồ ngủ đương nhiên đã cũ, dù có xử lý qua vẫn xù lông, nhưng trông lại vô cùng mềm mại, mặc lên người Lạc Thạch Chân càng khiến người ta cảm thấy dịu dàng.
Cậu thấy mặc thế rất thoải mái, nhưng trong mắt Lục Thu Cẩn thì lại là một chuyện hoàn toàn khác.
Từ góc nhìn của Lục Thu Cẩn, Lạc Thạch Chân đứng ở cửa phòng tắm, tay cầm khăn mặt chà lau rất nghiêm túc, đầu ngón tay đỏ ửng vì hơi nước, đôi mắt đen láy còn ướt hơn thường ngày, ánh nhìn ấy đặc biệt tập trung, đặc biệt dịu dàng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play