Cậu không biết chữ.
Cậu không viết được kiểm điểm.
Gương mặt nhỏ của Tô Đề đỏ bừng, dáng vẻ vừa lúng túng vừa hoang mang, không biết phải làm sao.
Chủ nhiệm niên cấp không mấy để tâm, chỉ vỗ vỗ lưng cậu, dịu giọng giục:
“Đi học nhanh đi. À, em lớp nào thế?”
Giọng Tô Đề còn nhỏ hơn cả lúc trả lời Tề Ngật khi nãy, đầu lưỡi cậu líu lại, khó nhọc nói từng chữ:
“Cao nhị... tám ban.”
Âm thanh nhỏ như tiếng mèo kêu, nhưng chủ nhiệm vẫn nghe thấy, mà chủ nhiệm lớp mới của cậu cũng nghe thấy.
Chủ nhiệm quay phắt đầu lại, kinh ngạc kêu lên:
“Thầy Lương, học sinh lớp thầy.”
“Thật trùng hợp.” Lương Thanh Tứ khẽ cười bước tới. Ánh mắt anh lơ đãng lướt qua ống quần đồng phục của Tô Đề — phồng lên vì nhét mấy xấp tiền mặt, mệnh giá không đồng đều. Anh không vạch trần, chỉ ôn hòa nói:
“Ngày mai mang áo khoác của chủ nhiệm đến phòng làm việc của tôi. Bài kiểm điểm cũng nộp luôn ở đó nhé, tiện thể chúng ta trò chuyện, vun đắp thêm tình cảm thầy trò.”
Chủ nhiệm gật đầu đồng tình, nhìn Lương Thanh Tứ bằng ánh mắt tán thưởng.
Giáo viên mới nên tận dụng mọi cơ hội để hòa nhập với học sinh, như thế mới dễ quản lý lớp trực ban.
Ban đầu ai cũng nghĩ Nguyễn gia đưa vào một tên rảnh rỗi ăn chơi, thầy giáo nam vừa trẻ vừa đẹp chẳng phải điều gì tốt lành. Nhưng giờ thì khác, anh ta thật sự có năng lực.
Tô Đề không dám từ chối, chỉ đành gật đầu chấp nhận, mới được chủ nhiệm thả cho đi.
Cậu chật vật quay lại lớp học, trong đầu lờ mờ nhớ ra — cậu quên không làm theo lời Tề Ngật, đuổi Kỳ Chu Miện ra khỏi phòng thiết bị rồi khóa cửa lại.
Nhưng… cậu thật sự không muốn quay lại lần nữa.
—
Kỳ Chu Miện nằm một lúc trong phòng thiết bị thể dục, miễn cưỡng khôi phục được chút sức. Cậu chống tay lên nền đất lổn nhổn sỏi, ngồi dậy nghỉ thêm một chút rồi mới đứng lên rời đi.
Sắp tan học rồi, cũng chẳng cần quay lại lớp nữa. Cậu đi thẳng tới bệnh viện.
Trong ví chẳng còn xu nào, vé xe buýt còn giữ được vài tờ. Cậu về nhà nấu bữa tối qua loa cho mình, sau đó xách cơm đi đưa cho ông nội đang điều trị nhiễm trùng đường tiểu. Từ nhà đổi ba chuyến xe buýt, cuối cùng cũng đến bệnh viện.
Tuy không chải chuốt gì, nhưng trông Kỳ Chu Miện vẫn sạch sẽ. Dưới ánh nắng, vết máu chưa chùi sạch trên thái dương, cánh tay rắn rỏi sướt mấy vết xước, đồng phục lấm lem dấu chân... chỉ cần nhìn kỹ một chút là biết cậu vừa trải qua chuyện gì.
Trong phòng bệnh có sáu giường, nhà nào đã có người mắc bệnh thế này, đâu còn dư sức quan tâm thêm chuyện khác.
Nhưng riêng Kỳ Chu Miện lại lặng lẽ khác biệt. Người ta nhìn cậu lâu thêm vài giây, cũng chẳng thấy hiếu kỳ gì thêm.
Cậu dọn cơm rất nhanh nhẹn, một phần cháo khoai lang đỏ, một phần cá lư hấp — thực đơn riêng dành cho người bệnh nhiễm trùng đường tiểu, ít gánh nặng cho thận mà vẫn đủ dinh dưỡng.
Giường bên cạnh là bà cụ đang chăm cháu trai cũng bị bệnh giống ông nội cậu. Hoàn cảnh hai bên gần như đối lập hoàn toàn.
Khó mà nói rõ — trẻ con bệnh thì người lớn có tiền có thời gian mới có thể đến chăm nom, còn khi người già lâm bệnh, con cháu không tiền không thời gian, chỉ đành cắn răng chịu đựng, loay hoay từng chút một. Rốt cuộc, kiểu nào tốt hơn? Có lẽ là đừng ai bệnh thì tốt nhất.
Nhưng... cuộc đời nào cho mình lựa chọn.
Bà cụ bên kia tính tình lạc quan. Biết Kỳ Chu Miện là học sinh đứng đầu trường Ngô Hoa, bà rất thích cậu. Lần nào gặp cũng không ngớt lời khen:
“Tiểu Kỳ ngoan thật đấy, cá hấp thế kia đâu phải rẻ.”
Kỳ Chu Miện chỉ cười, nghe lời ông nội dặn, gắp nửa phần cá cho đứa cháu nhỏ nhà bà cụ.
Bà cụ mừng rỡ ra mặt, mắt mờ vẫn thấy được.
“Lại còn nợ nần nữa à?” Ông nội nhìn Kỳ Chu Miện, thở dài:
“Vẫn chưa liên lạc được với ba con sao?”
Kỳ Chu Miện lắc đầu, im lặng đưa đũa qua.
Ông cụ ăn cá mà chẳng thấy ngon, giọng trầm xuống:
“Ba con hồi trẻ dễ bị lừa, năm đó vì ông làm ăn thất bại, mà nó thì từ con nhà giàu bỗng rơi xuống tận đáy, đến miếng ngon cũng phải nhịn. Là ông xin lỗi nó.”
“Hắn đánh bạc... là bị người ta dụ cho tưởng có thể phát tài. Suy cho cùng, hắn cũng là muốn kiếm tiền để giúp ông vực dậy lại lần nữa.” Ông cụ nói mệt mỏi, như vừa để con cháu hiểu, vừa như tự dằn vặt bản thân.
“Con đừng trách hắn.”
Có những ông bà lớn tuổi rồi thì bắt đầu bênh cháu, cũng có những người cả đời chỉ thương con.
Kỳ Chu Miện không đáp.