Lương Thanh Tứ cảm thấy tân chủ nhiệm lớp lần này đúng là có mắt như mù, rõ ràng là bị ép tới.
Tô Đề không đáp lời, Lương Thanh Tứ vẫn kiên nhẫn chờ.
Cậu bị hệ thống ném tới thế giới này, sau khi mở khóa chức năng ngôn ngữ, hệ thống liền sập máy.
Tô Đề sinh ra ở hành tinh rác, vào ngày thành niên, có người từ chủ tinh tới tìm, bảo với cậu rằng cậu là đứa trẻ thất lạc bên ngoài của một nhân vật quan trọng, muốn đưa cậu về chủ tinh để nhận tổ quy tông.
Nhưng còn chưa kịp nếm trải cuộc sống của tầng lớp thượng lưu, trên đường tới đó, con tàu vũ trụ cậu đi bị cướp bởi hải tặc không gian, tàu nổ, người mất.
Văn minh tinh tế là nền văn minh phát triển cao, người sở hữu tinh thần lực mạnh có thể chữa lành thân thể bị thương tổn nghiêm trọng.
Nhưng tinh thần lực của Tô Đề lại quá yếu, không đủ để sống sót sau vụ nổ lớn như thế.
Trong tiểu thế giới này, người có tinh thần lực càng lớn thì càng có nhiều ảnh hưởng đến cốt truyện. Càng đến gần nhân vật chính, càng dễ bị cuốn vào, càng nhận được phần chia sẻ sức mạnh tinh thần của họ.
Người ta gọi đó là: "Một người tu đạo, gà chó cùng lên trời."
Tô Đề chỉ mới đến đây vài ngày đã nhận ra, người có tinh thần lực mạnh nhất chính là Nguyễn Diệc Thư.
Ngay cả Tề Ngật – kẻ nổi danh là đánh nhau giỏi nhất – cũng nghe lời cậu ta.
Thế là Tô Đề làm tiểu đệ cho Tề Ngật, mà Tề Ngật lại là tiểu đệ của Nguyễn Diệc Thư.
Theo lý mà nói, Tô Đề không đến mức phải bị xem như “đồng lõa” chỉ vì làm tay sai cho Nguyễn Diệc Thư.
Nhưng cậu vốn không suy nghĩ chu toàn đến vậy.
Cậu không đáp lại Lương Thanh Tứ, đơn giản chỉ vì không muốn, thấy phiền, không thích lo chuyện bao đồng. Cậu cũng không có phẩm chất khéo léo trong đối nhân xử thế, nên lời từ chối lạnh lùng khiến không khí cứng ngắc, làm người khác rơi vào thế lúng túng mà không nhận ra.
Tô Đề quen với việc im lặng, chẳng nói một lời.
Như thế thì đúng là không cho chủ nhiệm lớp mới chút mặt mũi nào.
Thế nhưng Lương Thanh Tứ cũng không giận, nụ cười vẫn nguyên vẹn, không làm khó cậu, chỉ nhẹ nhàng lặp lại một câu:
“Về đi.”
Tô Đề rời khỏi văn phòng của Lương Thanh Tứ, lúc trở về thì gặp thầy đang đi tìm Liêu Nghị Bằng.
“Kỳ Chu Miện là một thằng nghèo rớt mồng tơi, nó đào đâu ra tiền chứ. Tiền là tôi moi từ người nó đấy.”
Liêu Nghị Bằng cầm một xấp tiền đỏ còn mới, vỗ mạnh vào lòng bàn tay, khoe khoang đầy đắc ý.
“Người thực sự có tiền là thiếu gia nhà họ Nguyễn.”
Những học sinh đứng quanh Liêu Nghị Bằng đều bị ánh nhìn cuốn theo đống tiền mặt, vừa ghen tị vừa thèm khát.
Nhà Liêu Nghị Bằng cũng tàm tạm, tuy cha bị tật ở chân nhưng vẫn mở tiệm ăn sáng nhỏ, đủ để cả nhà sống qua ngày.
Hai ông bà già dồn toàn bộ tâm sức lo cho con trai ăn học, chỉ mong cậu có thể có tương lai, không phải lặp lại con đường vất vả của họ.
Chỉ tiếc, Liêu Nghị Bằng từ nhỏ đã được nuông chiều, chẳng thích học hành, vừa vào cấp hai đã bắt đầu lêu lổng. Lên cấp ba lại càng lún sâu, bám theo loại người như Tề Ngật – một đại ca lưu manh không ai dám dây vào – rồi đi mãi không lối về.
Cậu ta khinh thường cha mẹ vất vả sớm hôm, giấu nhẹm hoàn cảnh gia đình, vờ như một thiếu gia có tiền ăn chơi, tuy rằng nhiều người biết rõ, nhưng vẫn giả vờ không biết mà tung hô cậu ta.
Chỉ cần nịnh vài câu, khen mấy lời, là có thể lấy được chút tiền tiêu vặt từ tay “thiếu gia” ấy, đáng giá chán.
“Nguyễn Diệc Thư thật sự giàu có. Nghe nói hôm qua chị của cậu ta quyên tặng cho trường hẳn một lô máy tính.”
Mỗi bộ giá tận hai vạn, bằng chi tiêu sinh hoạt cả năm của bọn họ. Mà không phải chỉ một bộ – nguyên 25 bộ.
Liêu Nghị Bằng nghe xong chấn động cả lòng, chỉ cảm thấy theo đại ca như Tề Ngật đúng là không sai, vừa có kiến thức vừa có tiền, ngoài mặt thì lạnh lùng chẳng thèm để tâm.
“Thế thì sao? Tiệm net bên cạnh trường, tôi tới đó từ lâu rồi.”
Lũ bạn quanh cậu ta liền rối rít tán thưởng:
“Bằng ca chẳng phải là người đầu tiên trong trường được dùng máy tính sao? Lúc học thực hành, nhớ phải chỉ bọn em đó nha!”
Liêu Nghị Bằng sung sướng đón nhận sự tâng bốc, hào sảng đáp lời:
“Không dám, không dám. Nếu mấy người học không vô, thứ bảy tôi bao đêm tiệm net, dẫn đi hết.”
Lại một trận “Bằng ca sảng khoái quá!” – “Cảm ơn bằng ca!” rộn ràng vang lên.
Liêu Nghị Bằng nheo mắt nhìn thấy Tô Đề, lập tức chia tiền lẻ cho đám bạn, đuổi hết đi, rồi tiến về phía cậu.
“Tô Đề.”
Liêu Nghị Bằng vốn không xem trọng cậu lắm, dù sao Tề Ngật muốn thu nhận, cậu cũng chẳng ăn không bao nhiêu, cứ xem như linh vật, không vướng víu là được.
Bây giờ nghĩ lại, có Tô Đề cũng chẳng phải chuyện xấu. Vừa hay có người để sai vặt.
Không có cậu, ai đi chịu đòn thay đây?
Ai mà biết Nguyễn Diệc Thư lên cơn gì. Người gây khó dễ cho Kỳ Chu Miện là cậu ta, người ra tay đánh cũng là cậu ta.
Thế mà tiền lại do bọn họ cầm.
Kết quả, hôm qua Nguyễn Diệc Thư gọi điện cho Tề Ngật, bắt bọn họ phải đi xin lỗi Kỳ Chu Miện.
Không bàn đến chuyện bọn họ có còn giữ được mặt mũi không, chỉ riêng việc Kỳ Chu Miện bị đánh, bị đổ oan là ăn trộm, thân thể bị thương, danh tiếng bị bôi nhọ—thì một câu xin lỗi có thể tha thứ được sao?
---