Kể từ cái ngày xuất hiện những ánh nhìn kỳ lạ cùng vật thể rơi từ trên trời xuống, Diệp Vô Viên chỉ yên ổn sống thêm được vài ngày thì phát hiện xung quanh mình bắt đầu tràn ngập âm thanh.
Không phải quá ồn, nhưng nàng cảm nhận rõ ràng những ánh mắt đổ dồn về phía mình ngày một nhiều. Vài ngày sau, không chỉ âm thanh và ánh mắt bủa vây, mà còn có người bắt đầu thăm dò lãnh địa của nàng.
Không, là đã xâm nhập rồi.
Nơi nàng sinh ra và lớn lên chính là lãnh địa của nàng — điều đó, bất kỳ Dị Thực nhân nào cũng hiểu rõ ngay từ khi vừa sinh ra.
Thường thì khi lãnh địa giao nhau, mọi người sẽ đấu một trận để phân rõ mạnh yếu, nhưng nếu không được mời, tuyệt đối không ai dám xông vào địa bàn của kẻ khác.
Diệp Vô Viên không thể ngủ tiếp — thính lực nhạy bén khiến nàng không chịu nổi tiếng động rì rầm bên tai.
Cả vùng dây leo rộng lớn chính là thân thể nàng. Nàng nửa mở mắt, hơi bực bội dùng ý thức xác định hướng phát ra âm thanh, nhập vào dây leo. Chẳng bao lâu sau, nàng xuất hiện ở nơi phát ra tiếng động.
Và nàng nhìn thấy... vài con người?
Ừm… Có mấy người trên người còn mang hương vị của mấy loại Dị Thực nở hoa, nhưng mùi rất kỳ, không dễ chịu chút nào.
Một chiếc lá dây leo bên cạnh nàng khẽ vỗ nhẹ, đưa mùi hương ra xung quanh để bớt phả thẳng vào mặt nàng.
Một nam Omega gương mặt đỏ bừng vì mệt, vừa đi xuyên qua dây leo chừng một cây số đã thấm mệt, nhìn xung quanh:
- "Thật sự rất lớn… đi mãi vẫn chỉ thấy lá cây và dây leo, chúng ta có thể tìm thấy nàng thật sao?"
Một nam Beta thể lực tốt hơn lên tiếng:
- "Điều ta lo hơn là nếu gặp được nàng, ta không biết phải nói gì, e rằng sẽ ú ớ không ra lời."
Nam Omega nghĩ đến gương mặt nghiêng của Diệp Vô Viên, càng đỏ mặt, lắp bắp:
- "Nghe vậy, ta… ta cũng hơi lo rồi…"
Còn có vài người im lặng, chỉ muốn giữ sức để đi xa hơn đồng bạn.
Tìm nàng?
Diệp Vô Viên ngáp dài. Nàng chẳng có hứng thú gì với việc nói chuyện với nhân loại, chỉ thấy họ phiền, quấy nhiễu giấc ngủ của nàng. Tốt nhất đừng để ai tìm được nàng thì hơn.
Đang nghĩ xem nên xử lý họ sao cho sạch sẽ mà không để lại cái mùi ngọt ngấy kia, nàng bỗng cảm nhận có người chạm vào lá cây ở một hướng khác.
Đám người đến trước còn biết giữ quy củ Dị Thực giới — gặp vật cản thì vòng qua, vòng không được thì lót đất để không trực tiếp chạm vào. Nhưng lần này, không chỉ chạm, mà còn định phá hoại.
Diệp Vô Viên mặc kệ đám người đang lải nhải, cơ thể nhập vào dây leo, nhanh chóng hiện thân gần chiếc lá bị xâm phạm.
Hai người mặc quần áo cùng màu với dây leo đang vây quanh một mảnh lá thấp lớn, liên tục sờ mó.
Họ lấy vật nhọn đâm mạnh lên lá — một lần, hai lần… không thành công, rồi đổi sang vật khác.
Lần này là một loại lưỡi cưa phẳng nhưng không đều, mỗi người cầm một đầu, bắt đầu cưa qua lại trên mặt lá.
Diệp Vô Viên tò mò muốn biết họ đang làm gì, nên nới lỏng lớp phòng ngự của chiếc lá một chút. Mười phút sau, thấy họ vẫn chưa phá được, nàng cắt nhẹ phần ẩm ở chỗ bị cưa.
Hai người mồ hôi ướt đẫm mới thấy được bên trong lớp thịt lá.
- "Có rồi! Dùng cưa cao cấp này có vẻ hiệu quả!"
Người vừa reo lên lập tức bị đồng bạn đập một cái, cuống quýt nhìn quanh.
Thấy xung quanh không ai, hắn mới thở phào, nhỏ giọng chửi:
- "Ngu! Muốn để ai nghe thấy hả?"
-"Xin lỗi, xin lỗi…"
- "Nhanh lên, cắt thêm chút nữa rồi gom lại—Á á á!"
Diệp Vô Viên lạnh lùng nhìn hai người bị dây leo quấn chặt, hất văng lên không trung bằng một chiếc lá lớn, bay ra khỏi rừng theo một đường cong thét chói tai.
Sau một lúc, nàng lại nhắm mắt, lần này định vị thẳng những nơi có người đang đến. Không cần nghe họ lải nhải, dây leo và lá cây đủ để giải quyết.
- "Cũng may ta có bạn tốt là Dị Thực nhân, ít nhất cũng nhắc trải sẵn đệm bên ngoài."
Một ông lão tóc bạc trắng nói với Bùi Tẫn, người vẫn luôn lạnh mặt đứng cạnh.
Bùi Tẫn nhìn đám người vừa bước vào không lâu đã bị ném ra ngoài:
- "Sư phụ, vẫn còn cần phải thử kiểu này sao?"
Ông lão gật đầu.
Bùi Tẫn siết nắm tay đặt bên người.
Trên đệm, những kẻ bị văng ngã đau đến lăn lộn. Có người bật khóc vì đau, có người bất tỉnh, có người tỉnh lại liền gào mắng.
- "Chúng tôi đâu làm gì đâu! Dựa vào cái gì chứ! Vân Vũ tinh là của nàng sao? Nàng…"
Bùi Tẫn tiến đến chỗ những ‘bệnh nhân’ bị thương. Khi đến gần một người, hắn ra hiệu cho chiến sĩ bên cạnh, người kia lập tức bịt miệng người nọ lại.
Trên Vân Vũ tinh này, chỉ nàng mới được gọi là “nàng”. Không ai khác có quyền lăng mạ nàng. Có những từ, họ còn không được phép nói ra.
Lãnh địa mà nàng chiếm lấy bằng dây leo, chính là lãnh địa của nàng.
Người bịt miệng trừng lớn mắt nhìn Bùi Tẫn, càng tức giận.
Hắn là một trong hai người bị thương nặng nhất — một chân bị gãy, tay bị thương do vũ khí sắc bén, giấu mãi đến giờ mới lộ. Giờ bị bịt miệng, hắn theo bản năng giơ tay đẩy ra, để lộ chút vết thương.
Bùi Tẫn hỏi:
- "Vì sao lại mặc bộ đồ màu này?"
Màu xanh đậm giống hệt dây leo.
Chiến sĩ buông lỏng tay để hắn trả lời.
- "Ta chỉ thích màu này thôi! Cùng màu với nàng, biết đâu nàng sẽ thích người giống mình!"
Hắn ưỡn cổ nói như lẽ dĩ nhiên, tay lại lén rụt ra sau.
Bùi Tẫn cười lạnh:
- "Kiểm tra vết thương trên tay hắn, xem do vũ khí nào gây ra. Trước khi làm rõ, không cho dùng thuốc, để miệng vết thương đừng lành lại."
-“Là Bùi tướng quân!”
Sau khi Bùi Tẫn xử lý xong việc này, lại nhìn vào phía trong dây leo.
Vô tận dây leo cùng lá xanh, có thể hay không là nguyên nhân này……
Lão nhân tóc bạc nói: “Dị Thực nhân giống nhau sẽ không vì loại chuyện nhỏ này mà giết người, đặc biệt là loại người không có cách nào tạo thành tổn thương gì cho nàng. Chỉ biết đối đãi giống như tiểu kiến, tiểu sâu, ném người ra ngoài, nhiều nhất là càng ngày càng nghiêm trọng.”
Lão nhân tóc bạc nói tiếp: “Cũng sẽ không nhìn trúng người như vậy.” Chỉ là quăng lưới đại trà thôi.
Lão nhân tóc bạc lại nói: “Nhưng nếu là Ma Thực tới. Không, đã có tin tức, Ma Thực mạnh nhất ở mười tinh hệ ngoài kia đang ngo ngoe rục rịch…… Bùi Tẫn, chúng ta không thể đánh cược chuyện này.”
Bùi Tẫn trên mặt không có biểu tình gì, nhìn bầu trời bắt đầu chậm rãi tụ tập tầng mây.
Trầm mặc rất lâu sau mới nói: “Ta là Alpha, nàng sẽ không thích ta.”
Lão nhân tóc bạc cười một cái, kết quả ngay sau đó trời giáng trận mưa tầm tã, xối rửa hết thảy xung quanh, cũng xối lên mái tóc bạc trắng của lão.
Thật là ồn ào không chịu được.
Diệp Vô Viên vốn tưởng rằng những người này bị nàng quăng ra ngoài một lần rồi sẽ dừng lại, không ngờ mới qua hai ngày đã lại có người vào được.
Lần này tuy không có ai động thủ với lá cây của nàng, nhưng thật sự là ồn ào không chịu nổi, hơn nữa sau khi ném xong nàng còn phải rửa sạch hương vị trên dây đằng.
Lại náo loạn thêm vài ngày, dây đằng của Diệp Vô Viên xuống tay đã rất nặng, bất quá vì không nghe thấy mùi máu tanh, nàng chỉ là ném đi xa hơn.
Nhưng hôm nay, nàng cảm thấy không thể để mình ngủ dứt khoát, cũng mặc kệ mùi máu tanh của con người, đều phải ra tay.
Nàng còn muốn ngủ thêm mấy ngày nữa.
Diệp Vô Viên nằm trên một phiến lá thật lớn phơi ánh mặt trời, một lát sau, chợt nghĩ đến điều gì đó.
Trên tinh cầu này, cũng không phải chỉ có mình Diệp Vô Viên là Dị Thực nhân. Tuy rằng nàng không biết mình đã ngủ mấy ngàn năm hay là cả vạn năm, nhưng ngay khi vừa tỉnh lại trong quá trình sinh trưởng tự nhiên, nàng cũng đã từng gặp mấy hàng xóm. Sau một trận đánh nhau, hàng xóm rút về tổ, còn nàng thì chiếm luôn vị trí trống ấy.
Mà những vị trí hàng xóm đó ——
Diệp Vô Viên lười biếng khép hờ đôi mắt vốn chỉ mở nửa, cảm nhận xung quanh bốn phía của mình, sau đó chạm động đến hai nơi.
Nửa giờ sau, một Dị Thực hình bồ công anh đầy lông trắng mềm mại bị gió thổi phiêu đãng không ngừng, và một Dị Thực hình hoa hướng dương có đĩa hoa đội đầu, kéo theo lá cây và rễ chạy đến dưới phiến lá lớn của Diệp Vô Viên.
“Lão đại, lão đại ngài đã tỉnh sao? Chúng ta tưởng ngài còn muốn ngủ thêm mười năm nữa. Ta là tiểu đệ hoa hướng dương phía nam của ngài, ta tên là Hướng Đại, trong nhà còn có Hướng Nhị và Hướng Tiểu……” Hoa hướng dương loạng choạng đĩa hoa, bắt đầu thao thao bất tuyệt với Diệp Vô Viên.
Bồ công anh Dị Thực liếc nhìn hoa hướng dương lắm lời, nói thẳng vào trọng điểm: “Lão đại là vì nhân loại bên ngoài, mới gọi chúng ta tới sao?”
Diệp Vô Viên không nhớ rõ lúc nào mình thu tiểu đệ, nhưng vẫn nói vào trọng tâm: “Đuổi đi bọn họ, đừng làm bọn họ đổ máu.”
Bồ công anh có rất nhiều tiểu nhân lông tơ có thể bay ra ngoài, mấy ngày nay cũng nghe được mục đích của loài người: “Những nhân loại này có khả năng muốn cùng ngài kết giao, để đuổi Ma Thực. Nói thật thì, có lẽ để Ma Thực tới đuổi bọn họ còn dễ dàng hơn.”
Bọn họ là Dị Thực, vốn không nói thiện hay ác, đặc biệt ở Vân Vũ tinh, trước kia cũng chưa từng có nhân loại hay Ma Thực nào đổ bộ, cũng không nghĩ tới sẽ có giao lưu gì.
Hoa hướng dương dù lắm lời, nhưng cũng hiểu lý do vì sao không nên đổ máu: “Máu người thật sự rất hôi, mấy hôm trước ta đi xem, nghe thấy liền chịu không nổi.” Hoa hướng dương điên cuồng lắc đĩa hoa, tỏ rõ cự tuyệt.
Máu người đúng là phiền phức, hơn nữa mấy nhân loại này, nàng chỉ cần dùng sức một chút là đã chảy máu, nhưng còn phải đợi Ma Thực tới, chẳng phải là còn phải bị náo loạn thêm.
Diệp Vô Viên: “Gần nhất ở Ma Thực đã đến đây rồi, ta có thể quấn lấy chúng khi chúng mới vừa tiến vào.” Giống như ném bay cái gì đó, nàng có thể kéo dây đằng ra ngoài khu vực thực vật của Vân Vũ tinh.
Bồ công anh có chút ngượng ngùng: “Hôm nay nhân loại nói đã đến ngoài một trăm tinh, nhưng ta không hiểu cái tinh đó có xa không……”
Diệp Vô Viên đột nhiên mở mắt ra một chút: “Có người đã vào được.” Hơn nữa còn đi sâu vào trong lãnh địa của nàng đến vậy, giờ mới bị phát hiện.
Hiện tại cảm giác ấy lại biến mất, nhưng Diệp Vô Viên biết, người đó chắc chắn vẫn đang di chuyển vào sâu hơn. Không phải kiểu nhân loại bình thường như trước đây.
Diệp Vô Viên cười lạnh: “Nếu thật sự không được, thì vung thêm chút sức.” Nàng sẽ giết sạch những kẻ đó, rồi ném ra ngoài tinh cầu, đem cả mùi máu người cũng xả ra ngoài theo.
Một lát sau, Diệp Vô Viên thông qua dây đằng tìm một hồi, đến được chỗ của Bùi Tẫn.
Đó là một nam nhân thân hình thon dài, khuôn mặt tuấn mỹ nhưng vô cùng lạnh nhạt, là Alpha.
Đây vẫn là Alpha đầu tiên tiến vào được. Khá phù hợp để không dễ chảy máu, nàng có thể ra tay mạnh hơn.
Tuy nhiên hiện tại thứ càng hấp dẫn Diệp Vô Viên hơn chính là động tác của người này.
Hắn đang nhanh chóng chạy về phía trung tâm dây đằng, động tác sạch sẽ lưu loát, nhảy lên rồi xoay người đáp đất, hơn nữa mỗi lần rơi xuống đều đạp đúng bùn đất, rất nhẹ nhàng, gần như không chạm vào dây đằng của nàng, thậm chí không làm gợn phong thổi đến phiến lá nàng đang nằm.
Cho nên nếu không tìm kỹ thì sẽ không biết hắn đã vào được.
So với những người trước, hắn có hơi thở thuần khiết, không mang theo chút hương vị phấn hoa của Dị Thực.
Như vậy…… Có thể chơi một chút.
Bùi Tẫn dựa theo đoạn video trong trí nhớ, chạy đến nơi nàng từng bị ghi hình, lúc đầu còn dễ dàng, nhưng càng về sau, hắn phát hiện dây đằng và lá cây trở nên dày đặc hơn.
Sắp đến nơi nàng ở sao?
Tuy rằng chướng ngại dày lên, nhưng vẫn còn có thể tiếp tục. Bùi Tẫn tìm tất cả những chỗ không đụng tới dây đằng và lá cây để đi tiếp, chỉ là như vậy, thể lực của hắn thật sự tiêu hao rất nhanh.
Sau khi đi thêm mười km, Bùi Tẫn thu hơi thở cũng không còn ổn, thở nhẹ gấp gáp, bắt buộc phải dừng lại nghỉ ngơi.
Lần này khi tiếp đất, Bùi Tẫn không để ý rằng có một đoạn dây đằng nhỏ, lặng lẽ quấn lấy cổ chân hắn.
Diệp Vô Viên thấy hắn sắp tới chỗ nàng thường xuyên ngủ, vốn định trực tiếp quấn lấy rồi ném ngã hắn xuống đất. Nhưng khi cảm nhận đoạn dây đằng treo trên cổ chân người này, xúc cảm lại khá tốt…… Vậy thì treo đó trước đi.
Muốn chơi thêm một lát nữa, Diệp Vô Viên nheo lại đôi mắt xanh lục.