Sau khi Bùi Tẫn đi qua một đoạn đường phía sau, Diệp Vô Viên chỉ đơn giản cử động thân thể một chút, khiến đoạn đường hắn đi qua phía sau trở nên ngày càng rậm rạp hơn.

Dĩ nhiên, tất cả việc này đều hoàn thành trong lặng lẽ, giống như hiện giờ nàng cũng âm thầm quấn một đoạn dây leo lên cổ chân hắn.

Chỉ còn hai kilomet nữa là đến nơi nàng thường nghỉ ngơi —— Diệp Vô Viên khép lại đôi mắt xanh lục.

Bùi Tẫn tiếp tục tiến về phía trước, lần này hắn đặc biệt giảm tốc độ, cẩn thận hơn, đồng thời hồi phục lại thể lực đã tiêu hao lúc trước.

Muốn gặp được nàng mà không bị dây leo hất văng ra ngoài, vậy thì không thể để dây leo phát hiện ra hắn.

Nhưng đã đi sâu đến mức này rồi, là do hắn may mắn chưa bị phát hiện, hay là nàng vẫn chưa ra tay?

Bùi Tẫn tập trung cao độ quan sát xung quanh, đi thêm một đoạn nữa thì phát hiện con đường phía trước vốn bị lá cây chắn lại.

Nhưng sau lớp lá cây đó, là từng sợi dây leo thật lớn đan thành nhiều đường hầm, trong hầm tối đen như mực.

Đã bị phát hiện rồi sao?

Không, chắc chắn là đã bị phát hiện.

Cho nên những lối đi phía sau đó... có lẽ chỉ có một con đường đúng đắn mới có thể tìm được nàng.

Bùi Tẫn chỉ nhìn thoáng qua rồi tiếp tục tiến về phía trước, nhưng khi hắn vừa đến trước mấy tán lá lớn đó, vốn không có động tĩnh gì, chúng đột nhiên chuyển động, tất cả mũi nhọn trên lá đều hướng thẳng về phía hắn.

Giống như từng mũi giáo sắc bén nhắm vào hắn vậy.

Hai người từng vào trước đó đã thử dùng vũ khí cao cấp để phá hỏng những tán lá này, muốn mang đi một ít lá cây, nhưng dù xoay sở đủ kiểu vẫn chẳng thu được gì.

Cho nên không cần nghi ngờ gì nữa, nếu những chiếc lá này đâm vào người, chắc chắn sẽ gây ra tổn thương nghiêm trọng.

Diệp Vô Viên ngáp một cái, chậm rãi bước ra từ trong những đường hầm đó, theo từng bước nàng đi, con đường rối rắm bên trong giống mê cung cũng không ngừng lan rộng và thay đổi.

Tuy nàng đang ở một nơi khác, nhưng đoạn dây leo nhỏ quấn trên cổ chân người kia vẫn có thể cảm nhận được mọi hành động của hắn. Khi nàng để lộ ra những mũi nhọn đó, liền cảm thấy hắn lập tức dừng bước.

Muốn rút lui sao?

Chậc, sớm biết như vậy thì nên đợi hắn vào bên trong hang rồi mới thả ra thử thách này.

Nhưng nếu hắn muốn lui lại, vậy thì cản đường lui một chút. Đã nổi hứng chơi đùa thì tuyệt đối không thể để hắn cứ thế mà đi.

Đoạn dây leo quấn trên cổ chân Bùi Tẫn lắc lư chiếc lá con, có vẻ như muốn sốt ruột kéo hắn vào luôn, nhưng Bùi Tẫn chỉ lùi lại một chút, sau đó lấy thanh đao mang sau lưng ra.

Lần này thanh đao không chỉ có vỏ, mà còn được bọc nhiều lớp vải, bên ngoài dính đầy bùn đất.

Dáng người Bùi Tẫn thẳng tắp, trên mặt vẫn không biểu lộ chút cảm xúc nào, chỉ yên lặng nhìn về phía những tán lá nhọn đang chỉa thẳng vào mình, thân thể hơi cúi xuống rồi bắt đầu tiến lên.

Hắn hành động rất nhanh, không lâu sau đã quay lại đúng vị trí vừa nãy rút lui.

Hắn cắm thanh đao đã được bọc kín vào giữa những tán lá nhọn, nhanh chóng dùng sức chọc sang trái phải, cuối cùng tạo ra được một khe hở vừa đủ, Bùi Tẫn liền lách người chui vào.

Lớp vải trên đao bị xé toạc hoàn toàn, vỏ đao vốn được hắn bảo dưỡng kỹ cũng bị cắt xước nhiều đường, áo tay cũng rách vài chỗ, nhưng may mắn là đã thành công lọt vào trong.

Bùi Tẫn nhìn những lối vào không bị chắn bởi dây leo, chọn một hướng rồi bước vào.

Hắn không để ý rằng, trong quá trình vừa rồi, lại có thêm một nhánh dây leo nhỏ nữa lặng lẽ quấn lên cổ chân hắn.

Tính đến lúc này, Bùi Tẫn đã tiến vào bên trong dây leo lớn được ba giờ. Mọi người bên ngoài vẫn đang dõi mắt theo dõi, ngẩng đầu nhìn trời, rồi nhìn xung quanh dây leo, chờ xem khi nào Bùi Tẫn sẽ bước ra.

Thế nhưng bọn họ đã phơi nắng khắc nghiệt suốt một thời gian dài, bên trong vẫn chưa thấy ai bước ra.

Có vài người còn xịt nước hoa chống dị thực để che mùi, tuy trong lòng bội phục và kính trọng tướng quân Bùi Tẫn, nhưng cũng có chút mong hắn sớm quay lại, để bọn họ có thể vào thử vận may. Hiện tại ai nấy đều xôn xao bàn tán.

-“Sư phụ, Bùi sư huynh có thành công không ạ?” Bên cạnh một ông lão tóc bạc, một thanh niên trẻ tuổi thấp giọng hỏi.

Ông lão tóc bạc mỉm cười khi nhìn vào đám dây leo bình lặng kia, thần sắc hiền hòa: “Không biết.”

Tuy là nói như vậy, nhưng ba tiếng đồng hồ đã trôi qua, người tổng phụ trách do chính phủ phái đến nơi này cũng đã tiến lên:
-“Chúc mừng. Đệ tử mà Thẩm lão huấn luyện đúng là rất lợi hại, đặc biệt là Tướng quân Bùi Tẫn.”

-“Đó là do bản lĩnh của Bùi Tẫn.” Lão nhân tóc bạc khẽ nhíu mày, giọng có chút lo lắng: “Nhưng cậu ấy là một Alpha, khả năng hiến tế thành công vốn dĩ đã rất thấp. Nếu bị phát hiện... tốt nhất vẫn là đấu một trận rồi quyết định kết quả, kém một chút thì…”

Chết trong đó, trở thành anh hùng.

Người tổng phụ trách cũng mang vẻ mặt lo âu:
-“Omega và Beta đều không thể vào sâu như vậy, không ngờ nàng ta lại còn chê mấy hiến tế bình thường kia. Sự chuẩn bị trước kia của chúng ta, có lẽ vẫn phải tiếp tục mà chuẩn bị thôi.”

Lão nhân tóc bạc thở dài:
-“Đúng vậy. Sau ngày mai, ma thực cũng không còn ngăn được nữa mà sẽ tràn tới. Hy vọng Bùi Tẫn có thể kéo dài đến khoảnh khắc đó, thực hiện lý tưởng hòa bình mà cậu ấy mong muốn.”

Mỗi một cửa động bên trong, sau khi tiến vào không chỉ quanh co khúc khuỷu, mà ở mỗi khu vực còn có những dạng tấn công khác nhau, hoặc là cạm bẫy.

Diệp Vô Viên lười biếng nhìn theo, thỉnh thoảng khi Bùi Tẫn di chuyển quá nhanh qua những đoạn gãy quãng, nàng sẽ bố trí thêm ít lá cây làm chướng ngại phía sau; có lúc thấy hắn sắp va phải thứ gì đó trên người nàng, phía sau lại tự động thiếu đi một ít thứ.

Dây đằng của nàng là loại dài nhất, mấy ngày gần đây nhân loại tiến vào đều rất ngoan ngoãn mà tránh né, nàng cũng chẳng muốn dính máu người, lúc ném ra cũng chỉ dùng dây đằng với lá cây.

Giờ đây lại gặp được kẻ này, thấy hắn ứng phó được dây đằng và lá cây, mới cảm thấy hứng thú, buông tay cho hắn chơi.

Dây đằng quấn lấy cổ chân Bùi Tẫn cũng bị kéo theo mà di chuyển.

Cảm giác không tệ, tay hắn cũng rất khéo.

Diệp Vô Viên đôi khi sẽ trực tiếp nhắm mắt lim dim ngủ nhẹ, chỉ dựa vào dây đằng cảm ứng để cảm nhận động tác lưu loát của hắn.

Còn ở khu vực rìa ngoài kia, chỉ cần có người định tiếp cận, nàng liền lập tức ném thẳng ra.

Nàng xem như chỉ muốn duy nhất một nhân loại có thể vào được.

Đi thêm qua một cửa động ngoặt nữa, Bùi Tẫn nhìn thấy phía trước là hành lang dài do dây đằng xoắn lại mà thành, trên dây đằng có vô số gai nhọn dài.

Chỉ cần đến gần khu vực cửa động có gai nhọn đó, gai sẽ lập tức đâm ra rồi rút về. Nếu khi đi qua mà né không kịp, hậu quả ra sao không cần nói cũng biết.

Vẻ mặt Bùi Tẫn vẫn lạnh nhạt, nhưng hơi thở đã trở nên nặng nề, không còn bình tĩnh như trước.

Hắn nhìn chằm chằm vào đám gai cứ đâm ra, rút về không ngừng, rồi cúi đầu nhìn mặt đất, bất ngờ ngồi xuống.

Diệp Vô Viên không dự đoán được hắn sẽ có động tác như thế, nên ngay lúc Bùi Tẫn vừa ngồi xuống, liền thấy trên cổ chân trái của hắn, dường như có gì đó vừa xuất hiện, lướt dọc theo cẳng chân hắn.

Diệp Vô Viên: “.”

Phản xạ theo bản năng.

Nhưng mà, cảm giác phía trên kia cũng không tệ. Chỉ là trên quần áo hắn, xúc cảm lại chẳng ra sao cả.

( Kem Kem:…Bà Diệp ăn đậu hủ nha.. ^.^)

Không có chút cảm giác nào, nhưng Bùi Tẫn biết rõ hắn không nhìn nhầm cái màu xanh lục ấy.

Gương mặt Bùi Tẫn từ trước đến nay vẫn điềm tĩnh như không có gì khiến hắn bận tâm, lần này lại khẽ nhíu mày, đưa tay nhấc ống quần của mình lên.

Liền thấy trên cẳng chân hắn, có hai sợi dây đằng quấn lấy... giống hệt với đám dây đằng to lớn đang vây quanh hắn hôm nay.

Dây đằng như hình xăm màu xanh lục đậm, quấn quanh trên bắp chân trắng nõn thon dài của Bùi Tẫn, mang theo cảm giác có phần lười biếng và tùy ý.

Chẳng có chút cảm giác nào. Nếu không nhìn thấy, Bùi Tẫn còn chẳng phát hiện trên chân mình đã có thứ đó.

Hai sợi dây đằng nhỏ lắc lư một chút, rồi đột ngột trượt xuống, trở về phần cổ chân của hắn. Sau đó, hai chiếc lá nhỏ xíu duỗi dài ra, kéo ống quần của hắn xuống.

“Rẹt” một tiếng, chiếc lá nhỏ cảm thấy mình còn chưa dùng lực, mà ống quần hắn đã bị xé toạc ra một đường.

Cảm giác thì không tốt mà lại còn dễ rách.

( Kem Kem:…Í là mình chưa là gì của nhau á, xé ống quần người ta vữ vị bà !!! )

Diệp Vô Viên ngáp một cái, hoàn toàn không có chút áy náy nào với việc làm rách quần người ta. Dù sao thì trên người hắn bây giờ, chỗ rách trên quần áo cũng đâu ít.

Bùi Tẫn liếc nhìn cổ chân mình, hai sợi dây đằng thỉnh thoảng đong đưa theo gió, lá cây rung nhẹ. Trông như thể nơi đó đã bị nó chiếm làm địa bàn riêng. Hắn thản nhiên dời mắt đi, như thể chúng chưa từng tồn tại.

Diệp Vô Viên nhìn con người này điềm tĩnh lấy từ túi bên sườn quần ra một túi đồ màu trắng, bóp một chút rồi ngửa đầu uống ừng ực, liên tục nuốt.

Đồ ăn của nhân loại.

Sau khi uống xong túi đó, hắn lại ngồi thêm một lúc, rồi cầm thanh đao mà vỏ gần như nát bét lên tay, trực tiếp nằm xuống đất, nhắm mắt lại.

Thì ra con người này cũng có lúc mệt. Hôm nay từ lúc tiến vào, hắn đã chạy suốt cả ngày, đặc biệt là đoạn sau này — phần mà nàng đặc biệt bố trí — khiến tiếng thở gấp của hắn quanh quẩn mãi bên tai nàng.

Nhưng mà, nàng vẫn chưa nghe hắn mở miệng nói câu nào.

Diệp Vô Viên duỗi một chiếc lá lớn qua định lôi hắn dậy chơi tiếp, nhưng lúc lá sắp chạm vào mặt hắn thì lại rụt về.

Chơi sớm quá lỡ làm hỏng thì chẳng còn thú vị. Đợi hắn nghỉ ngơi đã, ngày mai còn có thể tiếp tục trêu đùa.

Diệp Vô Viên nhắm mắt lại, đôi mắt màu lục ánh lên chút ánh sao trên trời.

Nàng còn cần ngủ thêm một lát nữa.

Khi nàng rút lá cây về, lông mi đang nhắm của Bùi Tẫn hơi giật giật, nhưng vẫn không mở mắt.

Ngày hôm sau, Diệp Vô Viên tỉnh lại lần nữa, cảm nhận ánh sáng và gió hôm nay. Sau khi cử động nhẹ, liền cảm nhận được xúc cảm quen thuộc kia vẫn còn.

Bên ngoài hôm nay rất yên tĩnh, nàng ngủ một giấc, đã là chiều hôm sau.

Người bị nàng quấn lấy cổ chân, vị trí đã đến rất gần nàng.

Nếu không có nàng điều khiển, đám dây đằng trong hành lang cũng chỉ như mê cung, có vài cái mọc tự nhiên cần tránh một chút, nhưng cũng không quá khó đi. Đáng tiếc là, để tới được chỗ nàng, chỉ có một con đường, mà hắn lại không chọn đúng.

Lâu như vậy rồi mà vẫn muốn tìm đến nàng?

Vậy thì để thử lại lần nữa, xem có thể vào đây hay không.

Diệp Vô Viên nghĩ đến thứ co duỗi phía trước khá tốt, rất nhanh liền bố trí một cái tương tự, rồi thông qua dây đằng quan sát nơi hắn đang ở.

Chỉ thấy con người này vẫn đang lặng lẽ tiến vào trong lối đi, nét mặt vẫn lãnh đạm, nhưng sắc mặt đã trắng bệch. Hắn bước rất chậm, không chạy, nhưng trán thì đầy mồ hôi, thở dốc không ngừng.

Diệp Vô Viên lại cảm nhận dây đằng đang quấn chân hắn. Mới vừa chạm tới, hắn đã nghiêng người ngã xuống phía trước, đổ sấp xuống đất.

Hơi thở ngày càng yếu.

Chưa kịp chơi gì mà đã thế này?

Nếu không chịu được thì vứt ra ngoài thôi. Diệp Vô Viên nửa mở mắt.

Một sợi dây đằng nhanh chóng cuốn tới, quấn lấy người vừa ngã trên mặt đất, nâng hắn lên.

Chạm vào, Diệp Vô Viên lập tức cảm nhận được — hắn là vì cơ thể cạn kiệt năng lượng mà hôn mê.

Hôm qua hắn không phải đã ăn một túi đồ ăn trắng của nhân loại sao?

Vốn nàng đã không quá hứng thú, giờ phát hiện là vì lý do ngớ ngẩn này mà ngất xỉu, dây đằng cuốn Bùi Tẫn khẽ vung một cái.

Thực ra do túi dinh dưỡng đó đã bị người khác giở trò, Bùi Tẫn mới hôn mê. Lúc này lại bị hất lắc, hắn hoảng hốt tỉnh lại.

Lá cây xanh thẫm, dây đằng điều khiển rõ ràng.

Không đáp lại lần này thì sẽ bị vứt đi.

Diệp Vô Viên đang định ném hắn ra thì bỗng cảm giác được — con người này cư nhiên ôm chặt lấy dây đằng đang quấn lấy mình, rồi đột nhiên cắn lên lá cây của nàng.

Răng của nhân loại đối với nàng mà nói, chẳng có chút uy lực nào. Giống như ngậm lấy nàng vậy, ấm áp và ướt át.

Nhưng hắn vẫn đang cắn, nên không khỏi hơi ngứa.

Diệp Vô Viên nhìn qua, kéo kéo định gỡ ra, nhưng hắn ôm rất chặt, cư nhiên không kéo ra nổi ngay lập tức.

Không phải chứ, còn phải để nàng ra tay?

Biểu cảm của Bùi Tẫn vẫn rất lãnh đạm, dù gương mặt trắng bệch như giấy, nhưng hắn vẫn hồi tưởng những tư liệu từng đọc qua, tiếp tục thử, cắn thêm lần nữa vào mép lá.

Một lúc sau, hắn ngửi thấy từ chiếc lá trong miệng mình lan ra hơi thở của dây đằng — thanh nhã mà sắc bén... là hơi thở của Diệp Vô Viên.

Không ngờ… lại bị hắn thành công bước đầu tiên?

Bùi Tẫn sau khi nuốt một ngụm mang theo khí tức của nàng, cuối cùng cũng dừng lại.

Hắn là Alpha. Diệp Vô Viên là Dị Thực nhân, nhưng thực chất, ở phương diện "người", nàng cũng mang đặc tính của một Alpha.

Hai loại khí tức Alpha va chạm vào nhau, Bùi Tẫn vốn định tiếp tục cắn nữa, nhưng cơ thể hắn phản ứng quá mạnh mẽ. Hắn đành phải nới lỏng sợi dây đằng, chậm rãi nhả phần lá đang ngậm trong miệng ra.

Chiếc lá lớn được trả về tự do, thực ra khi nãy hắn cũng chỉ ngậm một phần nhỏ mà thôi, hiện giờ mặt lá đã in lại vài vết mờ mờ.

Cả dây đằng lẫn chiếc lá đều khựng lại trong giây lát.

Tên nhân loại này, hắn có biết mình đang làm gì không? Vừa rồi rõ ràng đã nuốt lấy khí tức của nàng!

Một lúc sau, dây đằng bắt đầu cử động trở lại, cuốn lấy cổ tay của con người kia, trên chiếc lá lớn phía trên.

Ngay sau đó, dây đằng kéo căng — cơ thể của hắn liền không ngừng ma sát qua lại trên mặt lá, từng chút từng chút một bị kéo về phía nơi Diệp Vô Viên đang ẩn mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play