( ** Dị Thực khác Ma Thực nhen bà con ** )
Đây là lần đầu tiên Bùi Tẫn hoàn toàn nhìn thấy Diệp Vô Viên.
Một nữ Alpha cao lớn đang đứng ở đó, đôi mắt xanh lục, ánh nhìn vô cùng sắc bén, khí thế trên người càng thêm áp đảo. Ngoài điều đó ra…
Bùi Tẫn nhìn khuôn mặt nàng.
Hắn vốn không phải người để tâm đến vẻ ngoài, nhưng giờ thì phần nào hiểu được tại sao trên Tinh Võng có biết bao cuộc thảo luận sôi nổi về nàng, và bên ngoài cũng có không ít người đến hiến tế chỉ vì nàng.
Chỉ là hiện tại…
Bùi Tẫn cảm thấy có một sợi dây đằng duỗi tới bên mặt mình, lay lay ở khóe miệng hắn, như thể muốn chui vào miệng, moi lấy khí tức mà hắn vừa nuốt vào.
Diệp Vô Viên thật sự định bẻ miệng hắn ra, lấy lại hơi thở của nàng.
( Kem Kem: tui nói nhe bà…đợi ngày bà bị vả mặt ! )
Dị Thực nhân đều có những giai đoạn ngủ đông khác nhau. Hiện tại nàng chỉ mới bị đánh thức tạm thời, chưa hoàn toàn nhận được huyết mạch truyền thừa, nên còn nhiều điều về bản thân mà ngay cả nàng cũng chưa rõ.
Nhưng có một điều nàng chắc chắn — hơi thở của Dị Thực nhân, tuyệt đối không thể bị người khác tùy tiện nuốt vào như vậy.
Hơn nữa, với một Alpha như hắn, nuốt thứ đó vào… không phải là chuyện nhẹ nhàng gì.
Diệp Vô Viên nhìn đôi môi tái nhợt của hắn. Nhìn đi, bây giờ phiến lá màu xanh lục chỉ cần cọ nhẹ qua khóe miệng hắn là sẽ chạm vào khí tức còn sót lại của nàng.
Việc để khí tức bị dẫn ra đã là sơ suất của nàng, vậy mà hắn lại cứ thế mà nuốt trọn.
Nàng thật sự không hiểu — một người rõ ràng đã yếu đến trắng bệch như mây trời thế kia, rốt cuộc đang nghĩ cái gì?
Diệp Vô Viên thu lại khí tức quanh khóe miệng hắn, đồng thời đánh giá tên nhân loại này, suy nghĩ nên xử lý hắn ra sao.
Ném ra ngoài? Nhìn bộ dạng hắn sắp ngừng thở thế kia, ném mạnh một chút thôi cũng đủ khiến hắn chết rồi.
Hay là buộc chặt dây đằng rồi siết chết luôn? Dù sao hắn bị quấn cũng có vẻ thoải mái lắm.
( Kem Kem: thêm thanh niên muốn ở góa mn ơi!!!)
Diệp Vô Viên còn đang suy nghĩ thì người nọ đột nhiên nghiêng đầu sang một bên, lại ngất đi lần nữa.
Lần này còn trực tiếp ngã luôn lên trên mặt lá của nàng. Diệp Vô Viên suýt nữa theo phản xạ bản năng — giống như cách nàng thường làm với những nhân loại khác — định đập hắn bay thẳng ra ngoài.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
-“Sư phụ, người nói Bùi sư huynh bây giờ thế nào rồi?” Tằng Tiêu Vân — chính là đệ tử khi trước đứng bên cạnh lão nhân tóc bạc — lom khom cúi người, thở hổn hển hỏi.
Vừa thở vừa không nhịn được quay đầu nhìn về phía rừng dây đằng to lớn.
Thực ra mà nói, cậu ta cũng muốn tự mình đi hiến tế, nhưng sư phụ không cho, lại chỉ định Bùi sư huynh đi thay. Hôm nay đã là ngày thứ hai rồi, nếu thành công, người đó chính là bạn lữ mạnh nhất.
Hiện tại ma thực kéo đến nhiều như vậy, chứng tỏ bên trong Diệp Vô Viên quả thật rất cường đại. Hơn nữa còn...
Lão nhân tóc bạc tên Thẩm Thiên cầm trong tay một cây rìu lớn, vừa bổ xuống một đám ma thực đang muốn lao xuống đất vừa nói:
- “Ngươi cảm thấy mọi người không chống đỡ nổi nữa, nên muốn trông chờ xem sư huynh ngươi có thể ra tay cứu giúp phải không?”
Tằng Tiêu Vân năm nay mới 18 tuổi, tâm tư còn non nớt, rất nhanh đã đỏ mặt phủ nhận:
- “Không có, con có thể chiến đấu mà!”
Lão nhân tóc bạc nhét một ít thuốc vào vết chém trên dây ma thực mới bị đứt, thản nhiên nói:
-“Ngươi chỉ có thể 'có thể'. Ở đây chiến đấu có chiến công, phải tích cực lên. Bằng không ta cũng chẳng đủ sức dìu ngươi nữa đâu.”
- “Ngươi chẳng phải vẫn nói muốn trở thành đại tướng quân như Bùi sư huynh sao?”
Tằng Tiêu Vân khẽ cắn môi: “Vâng ạ!” Rồi lại một lần nữa đứng dậy, lao về phía đám ma thực.
Tuy nói là như thế, nhưng lão nhân tóc bạc vẫn âm thầm nhường vài dây ma thực ra ngoài để hắn luyện tay. Dù vậy, Tằng Tiêu Vân vẫn có phần không chống đỡ nổi.
Suy cho cùng thì hắn còn kém Bùi Tẫn quá xa. Năm mười tám tuổi, Bùi Tẫn đã bắt đầu nhập ngũ tác chiến, chiến công cũng chẳng ít rồi. Chỉ tiếc là giờ không thể dùng Bùi Tẫn được nữa, đành phải tiếp tục bồi dưỡng hắn thôi.
Thẩm Thiên buộc lại mái tóc bạc đã rối loạn vì chiến đấu, ngẩng đầu nhìn bầu trời — nơi vẫn không ngừng có từng đợt ma thực từ ngoài tinh cầu Vân Vũ đổ xuống, rơi xuống đất, bén rễ thành từng mảng lớn.
Nói đi cũng phải nói lại, lần này ma thực thật sự quá nhiều. Dù có thêm viện binh mới, e rằng cũng không cản nổi… Trong tình thế này, ông có lẽ sẽ phải đưa đệ tử còn non nớt này rút lui.
Diệp Vô Viên, Dị Thực nhân Alpha này, quả nhiên không phải tầm thường. Ma thực bên phía nàng cũng thật quá mức rầm rộ.
Nửa giờ sau đó, Bùi Tẫn vẫn nằm trên một phiến lá thật lớn, không bị ném ra ngoài, cũng không bị dây đằng siết chết. Trên môi hắn còn có một đoạn dây leo nhỏ gãy rụng, đang nhẹ nhàng thăm dò vào miệng hắn, nhỏ từng giọt chất lỏng màu xanh lục.
Nửa giờ rồi mà mới nhỏ có hai giọt, nhưng sắc mặt Bùi Tẫn đã khá hơn nhiều, không còn trắng bệch như trước.
Có lẽ không bao lâu nữa sẽ đến giọt thứ ba. Diệp Vô Viên nhìn ngước lên bầu trời đầy sao, ánh mắt khẽ chuyển.
— Hừ, thế mà lại đang đút nhân loại ăn.
Diệp Vô Viên vốn cũng không muốn nhỏ thêm chất lỏng cho hắn. Vậy mà tên nhân loại này, dù đang hôn mê, lại vẫn theo bản năng cảm nhận được đây là thứ tốt, khẽ mím môi, nhẹ nhàng hút lấy.
Diệp Vô Viên khẽ “hừ” một tiếng, xem như trừng phạt, dùng tay nhẹ nhàng nhéo hắn, rồi rút về.
Đến khi đầu dây đằng sắp rời khỏi môi hắn, nàng lại dừng lại... Chỉ vì đôi môi không chút huyết sắc ấy. Và rồi — lại bị Bùi Tẫn cắn lấy một lần nữa. Giọt chất lỏng chảy vào miệng hắn.
Thôi thì, nuôi sống hắn rồi mới dễ tiếp tục trêu chọc.
Alpha này bây giờ gần như không còn bao nhiêu hơi thở, hơn nữa còn rất suy yếu. Nhưng dù vậy, lại có thể cảm nhận được một chút.
Hơi thở rất thuần khiết. Cho nên, tuy là Alpha, nhưng nàng lại không hề thấy chán ghét.
Khí chất của hắn cũng vậy — hoàn toàn không giống với những kẻ khác từng muốn xông vào đây. Sạch sẽ, kiên định, không có tạp niệm.
Chẳng lẽ chỉ là người đi lạc mà tiến vào?
Nhưng nếu là người đi lạc… Thì sao lại chủ động đi tìm nàng?
Cùng lúc đó, bên dưới phiến lá lớn nơi Diệp Vô Viên và Bùi Tẫn đang ở, một vật thể đầy lông xù xì bay vào từ xa.
Là một phân thân tí hon của dị thực bồ công anh — nó đến để báo cáo tình hình. Nó hướng lên phía phiến lá lớn gọi to:
“Lão đại! Là nhân loại phía trước từng nhắc tới ma thực đã tới rồi! Chúng nó muốn chọn điểm đáp xuống, nhưng nhân loại không chịu nhường, nên bây giờ đang đánh nhau.”
“Hướng Đại bên kia còn nói, ma thực muốn thông qua bọn ta báo lại với lão đại là chúng nó muốn đến bái phỏng ngài, còn mang theo đặc sản chất dinh dưỡng của ma thực. Hẹn gặp ngài vào ngày mai! Ngoài ra, chúng nó sẽ phụ trách thu dọn máu loang của nhân loại. Hướng Đại hiện vẫn còn đứng đó xem bọn họ đánh nhau.”
- Hướng Đại, chính là hoa hướng dương dị thực lúc trước.
Diệp Vô Viên đưa mắt nhìn về phía chân trời xa tít, bởi vì khoảng cách quá xa, chỉ có thể mơ hồ thấy được những đốm sáng nhỏ với màu sắc khác nhau đang từ bên ngoài tinh cầu không ngừng bay xuống phía dưới.
Tuy còn cách khá xa, nàng vẫn có thể nhận ra đó là ma thực màu tím, cùng với nhân loại đang giao chiến với chúng. Có điều, nàng không hề có hứng thú để theo dõi trận chiến ấy.
Diệp Vô Viên nói: “Vậy ngươi cũng đi đi, ta ngủ tiếp một lát.”
Cái bồ công anh lông xù kia lập tức cáo lui: “Dạ lão đại, ngài cần gì cứ gọi ta.”
Diệp Vô Viên dùng một sợi dây đằng khẽ khảy nhẹ vào vết rách trên ống tay áo của Bùi Tẫn: “Ừm.”
Đêm nay, nàng cảm thấy truyền thừa trong cơ thể mình có lẽ sắp thức tỉnh được một phần. Đến lúc đó sẽ không còn bị vây khốn như hiện tại nữa… Diệp Vô Viên lại ngáp một cái thật dài.
Cho hắn thêm giọt thứ tư chất lỏng dinh dưỡng.
Nếu không phải vì hắn đã ăn hơi thở của nàng, nàng cũng không thể thuận lợi truyền chất lỏng cho hắn.
Phơi nắng thêm một lát, Diệp Vô Viên lại thiếp đi một lần nữa.
Không biết bao lâu sau, Bùi Tẫn chậm rãi mở mắt.
Bên cạnh sườn mặt hắn là một chiếc lá to bằng bàn tay, vừa vặn che chắn cho hắn khỏi tia nắng cuối cùng của bầu trời. Ngay ở mũi nhọn đầu dây đằng, có một giọt chất lỏng tươi mới đang treo lơ lửng, muốn rơi mà chưa rơi.
Bùi Tẫn cảm nhận được hương vị trong miệng:…
Chính là chất lỏng của nàng.
Theo như ghi chép, hắn đã hoàn thành bước thứ hai của nghi thức hiến tế.
Bùi Tẫn đưa mắt nhìn xung quanh, liền thấy được thân ảnh Diệp Vô Viên.
Nàng đang ngủ, chính là dáng vẻ ngủ say như lần trước, trông rất yên bình.
Bước thứ ba của nghi thức hiến tế - cũng là bước cuối cùng, chính là vào khoảnh khắc Dị Thực nhân thức tỉnh…
Bùi Tẫn thu lại ánh nhìn, bình thản ngắm nhìn bầu trời xa xa nơi các hệ sao đang dần sáng lên, phía xa hơn nữa còn có những thứ đang không ngừng rơi xuống. Dựa vào màu sắc và ánh sáng nhạt từ vũ khí lóe lên khi giao chiến, có thể xác định chính là ma thực đang tiến công.
Tuy xa như vậy, nơi này lại vô cùng yên tĩnh.
Tâm trạng hắn bình thản hơn chính hắn tưởng.
Không rõ về dinh dưỡng dịch trong cơ thể mình bây giờ là thứ gì, nhưng… hắn muốn nàng nghiêng về phía nhân loại.
Diệp Vô Viên cảm giác có người đang hút chất lỏng ở đầu dây đằng, lờ mờ nhớ ra mình có cho một nhân loại uống, lại thả thêm chút nữa. Dù sao thì… chỉ là phơi nắng, uống nước, rồi sinh ra chất lỏng, cũng không tính là gì cả…
Đến khi đã cho ra không ít, Diệp Vô Viên mới cảm thấy không thể tiếp tục thả nữa. Một giọt một giọt mà truyền, là vì sợ thân thể nhân loại chịu không nổi năng lượng mà nổ tung. Nếu cứ tiếp tục, không khéo lại khiến hắn chết ở đây.
Diệp Vô Viên mở mắt, nhìn về phía nhân loại trước mặt vốn đang thoi thóp, nay sắc mặt đã trở lại bình thường.
Hắn lại đang ôm lấy dây đằng của nàng, miệng cắn chặt đầu dây đằng ấy.
Phát hiện nàng đã mở mắt, Bùi Tẫn liền nhìn lại nàng.
Vẫn là khuôn mặt lạnh nhạt kia, nhưng lúc này, hắn không chỉ ôm lấy nàng. Một chân dài trắng trẻo còn câu lấy một sợi dây đằng khác của nàng, không chịu buông.
- “Ngươi đang làm gì?” Diệp Vô Viên nheo mắt, đôi đồng tử màu xanh lục nhìn chằm chằm vào hắn.
Cảm giác xúc giác của hắn đúng là rất tốt. Nhưng hành động của hắn, rốt cuộc là vì mục đích gì?
Bùi Tẫn không trả lời, thấy có thêm một dây đằng khác tiến lại gần bên cạnh, hắn liền vươn tay kéo nó lại luôn.
- “Ồ?” Diệp Vô Viên hơi nâng giọng ở âm cuối. Nàng siết chặt dây đằng, cuốn lấy tên nhân loại này.
Nếu như hắn thực sự có mục đích gì đó… nàng cũng không ngại nếm thử máu hắn một lần.
Quả thật là có mục đích. Khuôn mặt Bùi Tẫn bị dây đằng của nàng quấn đến đỏ bừng, nhưng vẫn tiếp tục kéo một dây đằng đến gần, đặt một nụ hôn lên trên dây đằng to dày màu xanh đậm.
Không nói gì, nhưng hành động đã thay lời muốn nói. Đôi mắt đen của hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nàng.
Giữa bọn họ vốn cách nhau một chiếc lá lớn, Diệp Vô Viên động đậy dây đằng, cuốn hắn lại gần hơn.
Nàng đưa tay đặt lên cổ hắn, chậm rãi trượt đến sau gáy, dây đằng len vào trong áo hắn, quan sát vẻ mặt hắn, xem xem hắn có sợ hãi đến mức muốn thoát ra không.
Dị Thực nhân đâu phải thứ mà nhân loại có thể dễ dàng tưởng niệm. Nàng chỉ cần tùy tiện thôi cũng có thể chơi đùa cho hắn hỏng mất.
Nhưng tên nhân loại này lại cả gan giữ lấy tay nàng, thay thế cho dây đằng.
Hừ, hắn tưởng nàng sẽ chiều theo hắn sao?
Một lúc sau, tấm vải quần áo lỏng lẻo xúc cảm kém kia bị dây đằng đẩy lệch, rơi khỏi khoảng cách giữa các lá cây, yên lặng rơi xuống đất – cùng với thanh đao lớn hắn vẫn luôn đeo sau lưng.
( Hú chị em ơi…chương sau có gian tình nheeee)