Vương Dư và Lữ Bát Phương đứng sóng vai ngoài lều, gió lạnh thổi vù vù, đất trời hoang vu.
Vương Dư ngẩng đầu nhìn trời. Ánh mắt cô sâu thẳm, áo trắng tung bay trong gió, tay vẫn cầm một chai… xà phòng lỏng đã dùng hơn nửa, cất tiếng:
“Vậy là Thời Uyên cứ thế đi cùng Thượng tướng à?”
“Ừ.” Lữ Bát Phương cũng nhìn về phía xa xa, “Họ cùng lên phi thuyền rời đi rồi.”
“ Cậu ta làm gì thế, cứ vậy lao lên ôm Thượng tướng à?”
“Ừ.” Lữ Bát Phương vẫn nhìn về xa xăm, “Chính là vậy, đơn giản mà thô bạo.”
Vương Dư thở dài: “Đồng xu quả nhiên không lừa ta!”
Lữ Bát Phương vẫn giữ vẻ mặt bình thản, nhìn kỹ mới thấy sự siêu thoát sau cú sốc quá lớn, như thể ngộ ra chân lý, nói:
“Tôi sai rồi, thật sự sai rồi. Tôi cứ dùng tiêu chuẩn người thường để đo lường, suy đoán mọi chuyện, nhưng Thời Uyên đâu phải người thường. Chẳng màng quy tắc, chỉ cần đủ đẹp là muốn làm gì cũng được. Thượng tướng cũng là người, cũng khó qua ải mỹ nhân…”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT