Thời Uyên cứ thế lên phi thuyền của Lục Thính Hàn.
Phi thuyền lướt qua màn đêm dày đặc. Nhưng nơi này khác với hoang nguyên, Thời Uyên nhìn ra ngoài cửa sổ, các tòa nhà đa phần là màu xám, cao thấp lộn xộn, có cái cũ kỹ, có cái mới tinh, còn có cả khu phế tích. Những con đường cắt chúng thành từng mảnh hỗn độn, người đi đường hiếm hoi, có một đội tuần tra mặc đồ đen đang cầm súng bước qua.
Hai mươi phút sau, phi thuyền đến một khu vực mới.
Các tòa nhà ở đây gọn gàng hơn nhiều, đều là nhà riêng, đường phố sạch sẽ, có không ít vệ binh đứng gác. Họ đáp xuống một khu dân cư, Lục Thính Hàn dẫn Thời Uyên vào một tòa nhà hẻo lánh, mở cửa, căn phòng rộng rãi nhưng lại trống trải.
Nhà có cấu trúc hai tầng, trang trí rất đẹp.
Vách tường trắng tinh, ánh đèn sáng rõ, phòng khách chỉ có sofa và tivi, bếp mở đặt một cái nồi tượng trưng, không có gia vị, tủ lạnh cũng trống không. Nơi này thường xuyên được dọn dẹp, sàn nhà sạch bong nhưng lại chẳng có chút hơi người.
Thời Uyên hỏi: “Đây là nhà anh?”
“Ừ.” Lục Thính Hàn nói, “Một trong những ngôi nhà của tôi, tôi ít khi về đây.” Anh cởi áo khoác, treo lên mắc áo,
“Cậu ở đây trước đi, tùy ý chọn một phòng ở tầng một. Tối nay đừng ra ngoài, mai sẽ có người đưa cậu đi kiểm tra lại.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT